*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Cận Xuyên mang Đoá Miên ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu. 
Anh chỉ nhất thời hứng khởi đùa cô một câu mà thôi. Ai ngờ cô nương này lại làm thật, còn có can đảm cùng anh tới quán bar. 
Cô cùng anh có lẽ không giống nhau lắm. 
Cận Xuyên nhìn đôi má đang ửng hồng kia, thật lâu mới phun ra một chữ: "Ngốc!" 
Kỳ thật Đóa Miên uống không nhiều, nồng độ cồn cũng thấp. Cô lúc này cũng chưa đến nỗi say như chết, nhiều nhất cũng chỉ là đau đầu, hai chân mềm nhũn, cả người lâng lâng. 
Sau đó cô tỉnh táo lại đôi chút, cũng có thể tám chuyện. 
"Tớ biết bay rồi sao?" Cô phát hiện hai chân mình không chạm đất, vùng vẫy hỏi. 
"Ngậm miệng." 
"... Cậu ôm tớ?" 
"Ngậm miệng." 
"... Bỏ tớ xuống." Cô nhíu mày lại, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó sai sai, nói thầm một câu: "... Nam nữ thụ thụ bất thân." Sau đó che miệng lại: "Bất thân." 
"Uống chút rượu mà như người điên." Cận Xuyên đen mặt. 
"Tớ nhớ ra rồi..." Đóa Miên chợt nhớ tới đại mỹ nữ Lý Vị TỊch, càng giãy giụa kịch liệt, mơ hồ nói: "Cậu bỏ tớ xuống, người ta lại hiểu lầm bây giờ. Cậu nên thủ thân như ngọc." 
"..." 
Cuối cùng Cận Xuyên cũng đã mất hết kiên nhẫn. Anh nghiêng đầu, hít một hơi dài, tựa như đang cố gắng kiềm chế, sau đó xoay người, đem 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tao-nho/3188623/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.