Editor: Apple
Đóa Miên đầu óc đã hoàn toàn hôn mê.
Cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không nói ra được cụ thể cái gì không đúng. Cận Xuyên hai tay thon dài ôm cô vòng trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở phả vào cổ đều đều mà ấm áp, có chút ngứa.
... Anh mới vừa nói cái gì cơ?
Tiếp.
Nói tiếp điều anh thích nghe? Nói cái gì?
Đóa Miên thân thể cứng đờ sắc mặt đỏ thấu, thật lâu mới nói ra một câu: "Tớ cảm thấy, tớ hẳn là nên về nhà."
Vừa mới dứt lời, cô liền cảm thấy rõ ràng được cánh tay trên lưng xiết chặt mấy phần.
Tiếp theo, người kia rời khỏi vị trí cổ đến phần tai của cô.
"..." Đóa Miên trong lòng cuồng loạn, muốn trấn định, lại càng thêm tâm hoảng ý loạn.
Vì sao trong xe tối như vậy?
Thị giác bị trở ngại, thì các giác quan khác càng nhạy cảm.
"Táo nhỏ." Cận Xuyên tiếng nói đè ép vành tai cô vang lên, trầm thấp, có hơi uy hiếp mà nói: "Ngày hôm nay không phát sinh chút gì, cậu đi không được."
Đóa Miên có chút thiếu không khí, hít sâu,như con cá thiếu nước hấp thu dưỡng khí xung quanh, nhưng mà hít vào trong phổi không phải Oxi mà là mùi hương trên người anh, có mùi thuốc lá cùng hương vị bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái.
Mùi hương mâu thuẫn nhưng lại làm người khác trầm mê.
Cô dùng sức xiết chặt nắm đấm, tận lực để thanh âm của mình nghe bình tĩnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tao-nho/3188573/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.