Editor: Apple 
Thoáng chốc, Đóa Miên toàn thân như bị giật điện, không nhúc nhích. 
... Anh cắn lỗ tai cô? 
Là chó sao? 
Không phải nói bảy tháng sau mới yêu đương sao? Tín nhiệm giữa người với người đâu mất rồi? 
Mà lại, cô với anh bây giờ, có phải là quá kì quái không? Vóc dáng Cận Xuyên vốn là cao, lại thêm gen phương Bắc, cả nguời cường tráng cao lớn, mà cô là cô gái Phương Nam điển hình, nhỏ con, anh làm sao lại có thể chôn mặt vào cổ cô? Lưng khom xuống như vậy, không sợ mệt mỏi sao? 
Không đợi Đóa Miên lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp lười biếng lại vang lên bên tai cô. Anh nhàn nhạt hỏi: "Nhớ anh không?" 
Vấn đề này không phải đã hỏi trong điện thoại rồi sao? 
Đóa Miên mặt đỏ bừng, trầm mặc, nhẹ giọng: "Nhớ." 
Vừa đáp xong chữ này, cô đã cảm giác được môi của anh dán lên gương mặt nóng hổi của mình như chuồn chuồn lướt nước. Ngữ khí rất thấp, "Nhớ ai?" 
Tim của Đóa Miên như muốn nhảy ra từ trong cổ họng, "... Nhớ anh." 
Hai mắt anh nhắm hờ, chóp mũi cao thẳng cọ lấy đầu mũi của cô, "Ai nhớ?" 
Cô thật muốn phát hỏa, đại não trì độn, ngơ ngác thành thật trả lời: "... Em nhớ anh." 
Nghe vậy, Cận Xuyên cười khẽ một tiếng. 
"Nói lại lần nữa anh nghe." 
"... Em nhớ anh." 
Cận Xuyên nhíu nhíu mày, nghiêng đầu áp mặt vào môi cô "Đến đây, hôn một cái." 
Đóa Miên mở to hai mắt nhìn. 
Hôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tao-nho/3188569/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.