Tôi đưa Dung Trân về nhà.
Lần trước lúc em dưỡng bệnh ở nhà tôi có để lại một bộ quần áo để thay, tôi hối em đi tắm bằng nước nóng xong sau đó vào phòng bếp nấu cơm.
Trình Thiên Tường gửi cho tôi một tin nhắn, tôi ngẫm nghĩ rồi mới đưa mấy chỉ thị cho cậu ta.
Lúc Dung Trân xuống dưới tôi vẫn đang vô cùng chuyên tâm nhắn tin với Trình Thiên Tường, đại tiểu thư để mặt mộc, hốc mắt vẫn hơi hồng nhưng đã có thể chỉ huy tôi giống như ngày trước: "Em muốn uống sữa bò."
Sữa bò của nhà chúng tôi đều do bạn của ông nội gửi từ nông trường tới, sữa bò ngọt lành đậm đà, Dung Trân rất thích uống, tôi đun nóng một chút rồi mới bình tĩnh đưa cho em: "Cẩn thận không nóng."
Dung Trân uống từng ngụm nhỏ, không nói gì nữa.
Tôi thở dài: "Không cần ở đây với anh."
Em đưa mắt nhìn tôi, mày nhíu lại ra vẻ rất bất mãn: "Không phải anh đang theo đuổi em à, sao còn cứ đuổi em đi thế?"
Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng giải thích với em: "Khói dầu ở phòng bếp rất nhiều, anh sợ nó dính vào người em."
"Anh thực sự thích em sao?" Em có vẻ rất tò mò, đặt ly xuống bàn, nhích lại gần tôi khẽ hỏi: "Từ khi nào thế?"
Gương mặt trắng nõn của Dung Trân cách tôi rất gần, tôi gần như có thể ngửi được mùi sữa tắm thơm mát tản ra từ cổ em. Đôi mắt nai to tròn của em sáng rỡ, nhìn tôi một cách vô tội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tam-ba-ban/2669195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.