Tương truyền trên đường hoàng tuyền nở rộ một loại hoa, tên là hoa bỉ ngạn, chỉ có cánh hoa đỏ như máu, không có lá. Khi hoa nở, lá đã rụng, khi lá mọc, hoa đã tàn. Đó là phong cảnh duy nhất trên đường hoàng tuyền.
Hoa bỉ ngạn, nở bên bờ đối diện. Có lá không có hoa, hoa nở chẳng ra lá, nhớ nhau lại không gặp được nhau. Lá và hoa vĩnh viễn không thể tồn tại cùng thời kỳ, đời đời kiếp kiếp đều bỏ lỡ lẫn nhau.
Triệu Diệc xuyên qua cửa sổ, nhìn ông lão đưa đò đưa Lý Dũ Bá từ bên bến này, đưa sang bến bên kia. Cười khổ, nước mắt lại không ngừng mà rớt xuống, "Đi rồi, lại có một người nữa đi rồi. Vì sao người khác đi được, mà chúng ta lại không đi được." //Editor: @kimochi175
Kỳ thật, Lý Dũ Bá đã đoán sai. Giờ Tý đêm đó, Triệu Diệc có đến bến đò, Hoa Triều cũng có đến bến đò. Chỉ là bến đò không thuyền, làm sao có thể qua sông?
Còn nhớ rõ đêm đó trăng đặc biệt sáng, giống ánh trăng rằm, ánh trăng chiếu vào mặt sông trong veo, lộ ra nỗi tuyệt vọng sâu không lường được.
Cha thư sinh rất nhanh đã mang theo người đuổi tới. Ở trước mặt thư sinh liền muốn dùng gậy đánh chết tiểu quan kia. Thư sinh bổ nhào vào người Hoa Triều, thay hắn nhận một gậy.
Đỉnh đầu thư sinh, lập tức có máu tươi chảy xuống, nhưng vẫn không nửa điểm cúi đầu, quật cường mà nhìn người trước mắt hắn, "Cha, Hoa Triều đã chuộc thân rồi, không còn mặc người đạp nữa, cha nếu đánh chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song/237302/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.