Khi tiếng chim hót rạng đông trong núi vang lên, Việt Minh Khê nhíu mày trở mình, theo tiềm thức muốn tới gần nguồn nhiệt đã ôm lấy y suốt đêm, nhưng quờ quạng mãi chẳng thấy gì. Lúc này mới đột nhiên mở mắt choàng dậy, vẻ mặt ngái ngủ.
Xung quanh vẫn là những tảng đá và khe suối quen thuộc trước khi y chìm vào giấc ngủ, nhưng hòa thượng dung mạo xinh đẹp như hoa kia đã biến mất từ lâu, ngay cả dấu vết lửa trải cũng được dọn sạch, nhìn không ra bóng người từng ở đây nghỉ ngơi với y.
Mà Việt Minh Khê suy nghĩ hồi lâu, càng cảm thấy chuyện đó không phải là mộng xuân. Ngẫm lại y là thiếu trang chủ nắng không tới chân mưa không tới mặt, ăn sun g mặt sướng, có bao giờ phải ngủ sương ăn dại thế này? Cho dù tiền trong túi không đủ nhiều, nhưng có thể mặt dày mà kiếm nhà dân nghỉ một giấc, không đến mức phải chèo queo ngủ trên tảng đá như vậy.
Y chun mũi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí ẩm ướt, mẩm chắc tăng nhân kia có khi chưa đi xa, vội vàng xách hành lý của mình đuổi theo.
Mặc dù y hiểu đây chỉ là tình một đêm, y cũng không biết tại sao mình phải bám dính lấy yêu tăng Đại Ninh Tự kia, nhưng vừa nghĩ tên vừa cướp đêm xuân của mình cứ thế ném y trong núi, còn không thèm chào từ biệt, y hơi giận.
Cũng may tăng nhân kia cẫn chưa đi xa, tốc độ bình thản, không nhanh không chập, Việt Minh Khê đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995286/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.