Tuy nói đi Diễn Võ Đường, nhưng Triệt Liên lại cùng chúng tăng Đại Ninh tự đã thấm mệt đến dùng cơm trai ở Thương Hải Cư. Triệt Liên chỉ vừa xuống núi không lâu, nhưng nhìn qua bọn họ tựa như nhiều năm không gặp, Việt Minh Khê không xen chân vào được, tự biết thân biết phận không bám theo, chỉ ngậm cây cỏ đuôi sam nằm vắt vẻo trên mái hiên của Thương Hải Cư vừa phơi nắng vừa nằm chờ.
Từ ngày bị đuổi khỏi núi U Tranh, Việt Minh Khê luôn chạy đôn đáo khắp nơi, chưa được bữa ngon giấc. Lúc này đương lúc ánh mặt trời chiếu xuống, y từ từ nhắm mắt lại. Đang từ từ chìm vào giấc ngủ, y cảm thấy mặt man mát, tựa như có ai đang chắn ánh mặt trời. Vì thế y mở mắt nhìn xem ngươi nào, mới nhận ra là hòa thượng Không Phạm vừa rồi.
“Ngươi, ngươi là…”
Không Phạm ngồi xuống bên cạnh y, thong thả nhướng mày nói: “Việt thiếu trang chủ ở trong nghị sự đường nhìn chằm chằm tiểu tăng, bây giờ mới qua nửa nén hương, đã không nhận ra sao?”
“Nhận ra chứm” Việt Minh Khê ngập ngừng nói, “Ngươi là sư đệ của đại mỹ nhân, thất lễ rồi.”
Mỹ nhân sư đệ trước mắt nghe vậy cười cười, sau đó không nói câu gì âm thầm đánh giá y, dường như đang suy tư điều chi. Việt Minh Khê nghĩ đến hòa thượng Không Phạm đây là sư đệ của đại mỹ nhân, vậy cũng là đệ tử thân truyền của gia gia nhà mình, vô hình trung cảm thấy thân quen mấy phần. Đang định mở miệng, bỗng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995272/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.