“Việt công tử, lại tới chọn xiêm y mới cho nương tử đấy à?”
Chạng vạng, vùng đất Lĩnh Nam chìm trong ánh hoàng hôn rực lửa, phường nhuộm bận tối mắt cả ngày trong trấn nhỏ sắp đóng cửa, lại thấy một công tử tuổi mặc áo tơi đi vào.
Công tử trẻ tuổi kia ôm một cây vải, xinh đẹp tú lện, có vẻ là khách quen ở đây, Y chảo hỏi ông chủ rồi cầm túi nước kia, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay không mua quần áo, nhờ chưởng quầy nhuộm cho ta một cuộn gấm.”
Chưởng quầy tạm thời đặt túi nước sang một bên, cầm lấy gấm vân kia nhìn kĩ, vuốt râu nói: “Vẫn nhuộm thành màu đỏ à?”
“Phải” Việt Minh Khê thần bí giơ ngón tay lên nói, “Đỏ tươi.”
Chưởng quầy nghe vậy ria mép giật giật, nhìn tấm gấm vân quý giá này thật lâu, không nhịn nổi lên tiếng: “Việt công tử, mấy màu vải phong nhã hiện nay rất đa dạng, đa phần thiên kim trong thành đều thích màu vàng, xanh, màu hoa cà, cho dù có thích màu đỏ thì cũng là màu sắc long lanh của cây hạnh, hải đường. Nếu chỉ là màu đỏ không thì có hơi, hơi…”
Nhìn hơi thô tục.
Thấy Việt Minh Khê tai này bỏ tai kia, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú các loại quần áo đỏ tươi được treo trong tiệp, râu của chưởng quầy lại giật giật, biết điều ngậm miệng.
“Cảm ơn chưởng quỹ đã nhắc, không cần đâu, chỉ cần đỏ rực là được.” Việt Minh Khê tỉnh táo lại, không biết nhớ tới chuyện gì, nụ cười có ngượng ngùng khó thấy, “Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995251/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.