Trời chiều từng giọt hoàng hôn điểm vào thiền phong u tĩnh, chiếu từng đốm lên khuôn mặt nghiêng nghiêng chìm trong hư ảo của Triệt Liên. Hắn trầm mặc thật lâu, lời nói lộ vẻ khó tin:
“Rõ ràng vừa rồi chỉ nổi giận, cần gì phải lầy mấy chuyện không may này ra để hù ta chứ.”
Vô Ngã đại sư phản ứng như vậy của Triệt Liên, biết trong lòng hắn khó tiếp nhận nổi sự thật này, cũng không định bỏ qua một bên, lão nhịp thiền trượng trong tay dưới chân hai người, ngưng thần nói
“Không giấu gì ngươi, Liên tiểu tử à, kiếp này của Già Ngọc vốn chỉ có ba mươi năm dương thọ, hơn nữa lúc trẻ đã bị ngươi lấy bổ sung tu vi, thân thể so với trước kia đã kém hơn mấy tuổi, có thể chống đỡ tới bây giờ quả không hề dễ dàng, đúng là không còn mấy tháng nữa.”
……
Thích Già Ngọc vẫn chìm trong cõi mộng không hề biết mình đã bị Vô Ngã đại sư bán đứng, xoay người trên giường ngủ ngon lành. Khăn ướt trong tay Triệt Liên bất chợt rơi vào chậu đồng, nghĩ đến những chuyện dị thường gần đây của Minh nhí, chân khí vừa mới áp chế lại bắt đầu bạo phát trong cơ thể. Triệt Liên cong lưng, ho ra máu tươi.
Hắn ngẩng đầu, lúc này nắm chặt ống tay áo Vô Ngã Đại sư.
“Đại sư, nhất định có cách cứu Minh Nhi đúng không?!”
Vô Ngã Đại sư thấy hắn rơi vào tuyệt vọng, cũng xúc động trước chân tình muộn màng này. Lão chống thiền trượng ngồi xuống bên canh Triệt Liên, trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-song-hai-sen/2995214/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.