Hà Ngọc Thố cúi thấp đầu, tay phải thuận tiện đè lấy đầu Hà Dũng cúi xuống. Thằng bé coi như biết sai, nín khóc nhưng vẫn còn sụt sùi, mũi chảy hai hàng nước. Khoé mắt đỏ hoe sưng húp.
Trình Bách Vĩ tháo kín, gãi gãi đầu, vuốt hết phần tóc mái dài qua sống mũi lên cao, anh cuối người thấp xuống để Ái Ái dễ dàng dùng kẹp bông cố định tóc mái của anh. Sau đó Bách Vĩ bế bé con lên, tay phải nắm lấy tay Bạch Lãng Hy vừa được băng bó.
"Không sao, trẻ con thôi"
Nghe thế, Hà Ngọc Thố tự khắc chảy nước mắt cảm giác mình đầy tội lỗi.
"Thành...thành thật xin lỗi cậu!"
Trình Bách Vĩ không quan tâm lắm, nhẹ nhàng nói với Đường Ái
"Bé xuống nhé, A Lang đang bị thương, để ta bế hắn. Chúng ta đến thăm Quả Quả."
Bé rất nghe lời, nhanh chân nhường chỗ cho A Lãng của bé đang bị thương. Một tay bé nắm lấy tay A Lãng, một tay bé nắm vạt áo của Vĩ Nhi. Hai chùm tóc dài của bé được Bách Vĩ buộc lại cẩn thận, trông bé tốt hơn dáng vẻ nhếch nhác lúc nãy rất nhiều.
Đường Ái vừa nghe nhắc đến dì Quả Quả hai mắt liền sáng lên, sau đó lại cúi đầu. Thỏ bông nhỏ bị né làm bẩn rồi, dì Quả Quả có giận bé không?
Như hiểu được tâm trạng bé, Bách Vĩ ôn hoà nói
"Thỏ bông ta đưa người mang đi giặc sạch, Quả Quả sẽ không trách bé"
"Vâng" Đường Ái đáp nhẹ, sau đó tâm trạng phấn khởi đi thăm dì của mình.
Vì nhà trẻ và bệnh viện cũng coi như gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-qua-duong-ai/917734/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.