Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, lúc Tống Điềm tỉnh lại thì Cố Hiển Thành đã rời đi rồi.

Hắn rời đi lúc nào nàng cũng không rõ, nàng ngủ rất say, dậy thì đã qua giờ Thìn một khắc, Thành Dương quân lúc này đang luyện binh.

Nàng ngồi trên giường lặng người mất một lúc.

Chờ đến khi rửa mặt xong, ra khỏi doanh trướng, Tống Điềm định bụng đi đón Tiểu Bảo thì bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng cười của Tiểu Bảo. Tống Điềm sửng sốt, nhìn qua thì lấy Lưu Dương đang bế Tiểu Bảo đến.

Tống Điềm ngơ ra tại chỗ, Lưu Dương cũng đã thấy nàng.

"Tống trù nương, đã lâu không gặp." Hắn mỉm cười.

Tống Điềm vội chào hỏi: "Lưu tướng sĩ... A không, bây giờ phải gọi ngài là Lưu đại nhân."

"Không quan trọng, chỉ là xưng hô thôi mà, ta vừa đi ngang qua phường giặt thấy Tiểu Bảo được người ta trông, nên giúp ngươi bế về đây."

"Đa tạ" Tống Điềm đón lấy con, do dự một chút nói: "Lưu đại nhân, ngài có muốn vào uống chén tràn nóng không?"

Lưu Dương mỉm cười, "Được."

Tống Điềm mời hắn vào, chỉ là đêm qua Cố Hiển Thành vừa ở đây, nàng hơi chột dạ, đưa mắt nhìn Lưu Dương một cái, may mà người ta cũng rất biết ý, không có nhìn linh tinh.

"Lưu đại nhân, mời ngồi."

Tống Điềm bưng trà lên, ngồi xuống đối diện hắn, kỳ thật nếu hôm nay Lưu Dương không đến tìm nàng, nàng cũng sẽ đi tìm hắn.

Nàng thật sự có quá nhiều chuyện muốn hỏi.

Mà Lưu Dương sau khi uống xong một ngụm trà liền mỉm cười nhìn nàng, "Tống trù nương, có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

Tống Điềm nghe vậy thì cũng không do dự nữa, hỏi thẳng: "Ta muốn biết, lúc trước ngài nói phu quân của ta... Cố Yến, có thể đang ở biên quan, cho nên mới giới thiệu ta đến quân doanh làm trù nương, chuyện này rốt cuộc là như nào?"

Lưu Dương nhìn thật sâu vào mắt nàng, "Việc này không phải giả, Tống trù nương không phải đã đoán ra được rồi sao?"

Tống Điềm: "!"

Nàng hoảng hốt nhìn Lưu Dương mà không biết phải làm sao.

"Cho nên... cho nên là nói... Ngài từ sớm đã biết Đại tướng quân..."

"Phải!"

Hắn thẳng thắn nói như vậy, nghi vấn trong lòng Tống Điềm lập tức rơi xuống.

"Vậy vì sao ngài..."

Lưu Dương đáp: "Vì sao ta không nói cho Đại tướng quân? Việc này, tạm thời không thể trả lời. Chuyện này liên luỵ rất nhiều, ta không thể can thiệp."

Tống Điềm vội hỏi: "Vậy sao ngài lại biết? Lại bằng cách nào mà tra được Cố gia? Ngài từng nói lúc ấy đã cùng phu quân ta kề vai chiến đấu, cho nên..."

Lưu Dương mỉm cười: "Kề vai chiến đấu là sự thật, về chuyện Cố gia thôn, kỳ thật lúc biết thân phận Cố tướng quân cũng chỉ là tình cờ, ta tìm đến nhà các vị cũng là ôm tâm lý xem thử thế nào, thấy các vị vất vả bỗng nhiên sinh thiện ý, còn chuyện sau này phát triển thế nào đều phải xem duyên phận cùng nhân quả."

Duyên phận cùng nhân quả...

Tống Điềm vẫn còn nghi ngờ: "Vậy vừa rồi, sao ngài lại biết, ta đã biết thân phận thật của Tướng quân..."

Câu hỏi này làm Lưu Dương giật mình, một lát sau hắn nói: "Ngươi giữ ta lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi nên ta đoán, cũng không xác định."

Tống Điềm ồ một tiếng.

"Mặc kệ là có nguyên nhân gì, ta vẫn phải cảm tạ ngài, ngài là ân nhân của Cố gia, nếu mẹ chồng ta ở dưới hoàng tuyền có biết được chắc chắn cũng vui mừng vô cùng."

Lưu Dương nghe vậy thì trầm mặc: "Vậy là... sau khi ta đi, Cố lão phu nhân..."

"Phải." Biểu cảm Tống Điềm thoáng hiện nét buồn bã, "Mẹ chồng ta, bà mất rồi."

Lưu Dương cũng chua xót trong lòng. Hai người trầm mặc một lúc, trong lòng Lưu Dương như hạ quyết tâm điều gì.

"Hiện giờ ngươi tính toán là gì? Nói cho hắn biết chân tướng?"

Tống Điềm ừm một tiếng: "Thật ra ta cũng vừa mới biết, ta tự lý giải hai ngày nay rất nhiều chuyện, một phụ nhân như ta cũng không quá hiểu rõ, nhưng ngoại trừ nói cho chàng biết, ta cũng không còn cách nào nữa."

Lưu Dương nghiêm túc: "Nếu ta đồng ý giúp ngươi, ngươi có tin ta không?"

Tống Điềm bất ngờ: "Ngài..."

"Coi như ta bù lại cho Cố lão thái thái, dù sao lão nhân gia cũng là người tốt. Nếu ngươi tin ta thì nghe ta phân tích một chút."

Tống Điềm vội hỏi: "Ngài cứ nói."

Lưu Dương tiếp tục: "Thứ nhất, giả mạo thân phận, dùng thân phận giả nhảy một phát lên vị trí Nhất phẩm Đại tướng quân, chuyện này chỉ có một người làm được, ngươi hẳn cũng đã đoán được."

"Ta biết." Tống Điềm gật đầu.

"Thứ hai, hai năm qua ta du tẩu tứ phương, ở dân gian dò xét được rất nhiều tin tức, theo ta biết, Ngô Vương cùng Thái tử đều đang ngầm điều tra thân thế của Cố tướng quân, nhưng bọn họ cũng không ngoại lệ, tra được một ít còn lại đều không có tiến triển, hoặc là nói, giống như có một bàn tay vô hình dẫn bọn họ đi cùng một con đường."

Tống Điềm ngẩn ra: "Đường gì?"

Lưu Dương nói nhỏ mấy chữ, Tống Điềm bụm miệng: "Sao... sao có thể..."

"Tại sao lại không thể, ngươi biết thế cục trong kinh như nào sao?"

Tống Điềm lắc đầu: "Không... không biết..."

"Thái tử là thứ xuất (con vợ lẽ) nhưng do Tiên Hoàng hậu nuôi dưới gối từ nhỏ, mấy năm nay bệnh tật gầy yếu không thể thay Bệ hạ chia sẻ quốc sự. Ngô Vương là trưởng tử của Di phi, Di phi tuy chưa phong hậu nhưng vị trí như Phó hậu lại chưởng quản hậu cung. Hai vị này tranh đấu, trong triều vốn giữ thế lực cân bằng. Nhưng mấy năm gần đây, thân thể Thái tử năm sau không bằng năm trước, Ngô Vương lại bành trướng, Bệ hạ cần một người cân bằng thế lực khác, ngươi hiểu chưa?"

Tống Điềm mơ mơ hồ hồ, Lưu Dương nói tiếp: "Cho nên, hiện giờ các ngươi ở biên quan, Bệ hạ tạm thời còn chưa ra tay, nhưng nếu các ngươi trở lại trong kinh, nhiều chuyện khó nói."

"Không!" Tống Điềm bỗng nhiên nói, "Ông... ông ta có lẽ đã biết rồi."

Lưu Dương sửng sốt.

Tống Điềm kể lại mấy lời Tô Chinh nói với nàng, "Ý của Tô đại nhân, có lẽ cũng chính là ý của Bệ hạ. Hắn muốn ta cao chạy xa bay."

Lưu Dương cúi đầu trầm tư.

"Phải, để ngươi đi sẽ không còn ai quấy nhiễu thân phận của Cố Hiển Thành, đúng là thượng sách."

"Vả lại... Tô Chinh là tâm phúc của Bệ hạ, đối với thân phận của Cố tướng quân hẳn hắn biết rõ, hắn có biết ngươi đã biết thân phận của Tướng quân không?"

Tống Điềm lắc đầu: "Đương nhiên là không?"

Lưu Dương gật đầu: "Tốt lắm. Việc này không thể nói, Tô Chinh rất thông minh, nếu hắn biết, ta và ngươi sẽ mất tiên cơ."

Tống Điềm cũng hiểu được đạo lý này.

"Vậy... kế tiếp ta nên làm gì? Ngài biết không, còn có chuyện trị liệu nữa, ta thật sự không biết phải xử lý thế nào."

"Việc này ta đã nghe nói, ngươi yên tâm, Hồ Kỵ mặc dù có danh hiệu thần y nhưng lại là người không theo lẽ thường, mấy năm nay ta đi du ngoạn tứ phương cũng quen biết được không ít người, trong đó có một vị bằng hữu y thuật không hề kém Hồ Kỵ, ta đã viết thư, hắn sẽ nhanh chóng đến kinh trị liệu cho Đại tướng quân, ta thấy vẫn nên tiến hành ở kinh thành."

Tống Điềm sáng tỏ: "Ta cũng tính như vậy, ta không yên lòng hai người kia, nghe đại nhân nói như vậy, ta yên tâm rồi."

"Ừm, hai người kia ắt hẳn cũng sẽ không trị liệu ở đây, trị hết bệnh rồi đồng nghĩa với việc Đại tướng quân có thể khôi phục kí ức, cho nên bọn họ hẳn sẽ kéo dài về kinh, đến lúc đó, sẽ là một chiến trường khác."

Tống Điềm nghe vậy, sau lưng liền thấm một tầng mồ hôi mỏng.

"Cho nên, ta còn một đề nghị." Lưu Dương nói.

"Đó chính là, tạm thời không nói cho Đại tướng quân chân tướng."

Tống Điềm khó hiểu: "Vì sao?"

Lưu Dương trầm mặc, "Nếu ta đoán không sai, hiện tại trong Thành Dương quân, có người của Bệ hạ. Bệ hạ trời sinh có tính đa nghi, Tô Chinh ở ngoài sáng nhưng chỗ tối hẳn không thể không có, nếu ngươi hỏi thì ta chính là lo lắng... Ngươi sẽ gặp nguy hiểm, mà Bệ hạ nếu biết chuyện bại lộ, dễ sẽ tung ác chiêu."

Tống Điềm mở lớn mắt.

"Huống hồ, tính tình Hiển Thành xốc nổi, hiện giờ bệnh tật chưa lành, nếu cảm xúc hắn kích động, ta lo lắng sẽ ảnh hưởng không tối đối với cơ thể, hơn nữa còn có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ."

Lưu Dương cười khổ, hiển nhiên hắn từng kề vai chiến đấu cùng Cố Hiển Thành nên hiểu rõ tính cách của hắn.

Tống Điềm cẩn thận suy nghĩ, một lát sau nàng nói: "Ta biết, ta đã hiểu rồi."

Lưu Dương đưa mắt nhìn ra bên ngoài, "Ta phải đi, không thể ở chỗ này lâu được, ta đột nhiên trở về có lẽ người trong chỗ tối cũng đang để ý. Tống trù nương, cái này cho ngươi, nó là xương tiếu, ngày sau có việc gì muốn bàn cứ thổi nó, cái này chỉ ta nghe thấy, người ngoài sẽ không nghe được."

Tống Điềm vội vàng nhận lấy.

Chờ Lưu Dương đi tới cửa, Tống Điềm bỗng nhiên gọi hắn lại.

"Lưu đại nhân, ngài..."

Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra: "Đa tạ ngài, nếu không có ngài, dân phụ thật sự không biết nên làm như nào, đại ân đại đức của ngài, dân phụ suốt đời không quên."

Lưu Dương mỉm cười, hắn đứng dưới ánh mặt trời, tia nắng phản quang bất giác khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ.

"Thật ra, mặc kệ là Đại tướng quân hay là Cố gia, đều có ân đối với ta. Cứ coi như, ta đang báo ân đi."

Nói xong, Lưu Dương liền xoay người rời đi.

Báo ân?

Tống Điềm cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là chuyện trên chiến trường lúc trước, nàng cũng không rõ.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Có những lời này của Lưu Dương, trong lòng nàng trấn định không ít.

Không phải cứ đánh nhau mới gọi là chiến trường, Tống Điềm đã hiểu ẩn ý sau lời nói này.

Nàng đến nhà bếp bắt đầu làm tốt chuyện của mình, không lộ ra tia sơ hở nào.

Hôm nay là mùng một, cũng là ngày Thành Dương quân tổng luyện binh, cho nên Cố Hiển Thành phải rời đi từ sáng sớm.

Chưa đến chạng vạng hắn cũng chưa về được.

Lưu Dương rời khỏi trướng của Tống Điềm thì tự trở về trướng của mình, hắn đóng cửa lại, đột nhiên cảm thấy lồng ngực quặn đau.

Hắn vội đi đến trước bàn, lấy trong ngăn ra một viên dược màu đỏ ăn vào miệng, cười khổ.

Xem ra, thời gian để hắn lưu lại nhân thế cũng không còn nhiều...

Lưu Dương tựa vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, nhắm mắt lại, trước mắt hắn là tầng tầng lớp lớp sương mù đen kịt.

***

Huyện Linh Đài, thôn Cố gia.

Cảnh tượng nơi này so với hiện tại, không giống nhau.

Lương Hữu năm thứ sáu, Đại Lương chiến tranh, vô số nam nhân bị gọi đi xung quân. Lương Hữu năm thứ tám, chiến sự đạt đỉnh, trên khắp Đại Lương, vô số thôn xóm, gia đình nhận được báo tử, tình hình này vẫn liên tục tiếp diễn cho đến năm Lương Hữu thứ mười hai.

Một năm này, man di rốt cuộc bị đánh đuổi, dân chúng đau xót dần được xoa dịu. Chiến tranh kết thúc, vô số lão binh xuất ngũ về nhà, người bị thương người tàn tật, mới đi có năm sáu năm mà cảm giác như già đi cả chục tuổi, dù có đứng ở cửa, người nhà cũng chưa chắc đã nhận ra.

Cửa nhà Cố gia, vẫn vắng lặng không thấy bóng người về.

Sân trong tĩnh lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gà gáy. Ngoài cửa có một chiếc ghế tựa, nằm trên đó là một bà già luống tuổi yếu ớt, trong tay bà phe phẩy chiếc quật hương bồ.

Nửa người dưới của bà ta tựa như bị thương nặng, không thể nhúc nhích, một lát sau, cửa nhà được đẩy ra, một phụ nhân xách thùng nước đi ra.

"Nương, hôm nay phơi nắng vậy thôi, con đỡ người vào nhà."

Bà quay đầu nhìn nàng một cái, "Không vội... ta nghe nói, hôm nay có một nhóm binh lính trở về, con đi ra xem?"

Phụ nhân đó chính là Tống Điềm, chỉ khác nàng lúc này không hề giống dáng vẻ Tống Điềm ở trong quân doanh, khuôn mặt còn nhuốm vài phần tang thương.

Trong làng nàng thở dài nhưng miệng vẫn đáp, "Vâng."

Tuy rằng sẽ chỉ nhận được thất vọng, hết lần này đến lần khác đều là như vậy, nhưng bản tính nàng lương thiện, không nỡ để mẹ chồng buồn lòng, Tống Điềm lau tay vào tạp dề, đi ra ngoài cửa ngóng trông.

Hôm nay là một nhóm lão binh trở về, không có ai tuổi tác tương đồng với Cố Yến, Tống Điềm thở dài một tiếng, định bụng quay về.

Đúng lúc này, cách đó không xa có người kêu lớn, "Có lão binh nhảy sông!!"

Mọi người ồ lên vội chạy đi xem.

Tống Điềm cũng giật mình, hoà theo đám người chạy qua.

"Chuyện gì vậy, vất vả lắm mới sống sót trở về, sao lại nhảy sông?"

"Ai nha, nghe nói cửa nát nhà tan, không chịu nổi đả kích."

"Nhà ai?!"

"Hình như là người ở thôn Lưu gia! Ngươi quên rồi à, bốn năm trước có trận mưa lớn, nguyên ngọn núi sụp xuống, nhà khác có nam nhân còn cõng vợ con chạy được. Nhà hắn nam nhân đi lính cả, mẹ già vợ yếu không nơi nương tựa, chỉ có thể trơ mắt nhìn núi đổ xuống, nhà cũng mất rồi, người không còn... thảm lắm..."

"Hắn là người thôn Lưu gia à?"

"Hơn phân nửa là vậy."

Tống Điềm đứng trong đám người nghe vậy liền nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng không nén khỏi bi thương. Lưu gia thôn địa thế so với Cố gia cao hơn, nhưng từ chuyện đó, rất nhiều nhà còn sống cũng không dám ở vội vàng chuyển đi hết cả, người già còn ở lại không ai chăm lo, quan phủ càng không quản, người chết đói trên núi cũng không ít."

Tóm lại, kiếp nạn thiên tai, người khổ nhất vẫn là dân chúng.

Nhìn về phía bờ sông, Tống Điềm vừa đến đầu cầu, lão binh kia đã được cứu lên, tóc tai hắn lộn xộn, thân hình tiều tuỵ, mặt xám như tro tàn, dù có khuyên bảo thế nào cũng nghe không vào, một lòng muốn tìm chết.

Trong phút chỉ mảnh treo chuông, Tống Điềm bất chợt nhìn thấy thẻ gỗ ghi tên họ của hắn, có một chữ Dương.

Có lẽ là nàng động lòng thiện cứu người, Tống Điềm hô một tiếng: "Lưu Dương!"

Nam nhân được người xung quanh giữ trên cầu giật mình, hắn quay đầu lại.

"Ngươi là Lưu Dương đúng không?" Tống Điềm vốn còn lo lắng, nhưng thấy phản ứng của hắn, nàng nghĩ, nàng đoán đúng rồi.

"Ngươi bình tĩnh, đừng nghĩ quẩn, người nhà của ngươi có lẽ vẫn còn sống!"

Tống Điềm nói làm ánh mắt Lưu Dương khẽ thay đổi, xuất hiện một tia sáng le lói.

"Ngươi là ai? Sao ngươi biết?"

"Ta là người thôn Cố gia!" Tống Điềm vì muốn cứu người, nàng vội động não, nói nhanh: "Ta... ta nghe nói, bốn năm trước sau trận sạt lở đó, có người hảo tâm đã đến thôn cứu người còn sống! Ta lên thị trấn buôn bán có gặp một đứa trẻ, nó nói cha nó là Lưu Dương, có phải là ngươi không?"

Lưu Dương thở gấp, vội chạy về phía nàng.

"Có... có phải là một đứa bé gái!? Thắt... thắt hai bím tóc...!!"

Tống Điềm đương nhiên không nhớ rõ đứa bé đó trông như nào, càng không nói gì đến bím tóc, nhưng nàng vẫn gật đầu: "Đúng đúng!"

Thật ra, đứa bé đó không hề nói tên phụ thân, nhưng nó đúng là trẻ mồ côi ở Lưu gia, Tống Điềm vì cứu người chỉ có thể nhắm mắt nói dối.

Lưu Dương nghe vậy, vành mắt lập tức đỏ lên, ngã ra đất, "Niếp Niếp..."

Thôn dân chờ đúng thời cơ, vội vây quanh hắn.

"Huynh đệ à, đừng có nghĩ quẩn. Trong thôn này thiếu gì người giống như ngươi. Chết tử tế cũng không bằng được sống, đừng nhảy nữa..."

Lưu Dương khóc nức nở, một đại nam nhân lại gào khóc như đứa nhỏ.

Tống Điềm không đành lòng, nàng tiến lên mấy bước đưa cho hắn cái khăn, "Này, lau nước mắt đi, mọi người ai cũng đều không dễ dàng."

Lưu Dương chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau đó, Tống Điềm dẫn ông ta về nhà, làm một bữa cơm mời khách. Lưu Dương tựa hồ rất đói, ăn như lang như hổ.

Cố lão thái nghe kể lại xong cũng thổn thức, khuyên giải mấy câu còn để Tống Điềm đi cắt thêm mấy miếng thịt cho hắn.

Tống Điềm nhìn hắn giờ như kẻ lang thang không có chỗ về cũng không đành lòng.

Đều là nam nhân vinh quang bảo vệ Quốc gia, sao lại thành như vậy chứ.

Lưu Dương ăn cơm xong cũng không còn muốn chết mãnh liệt như vậy nữa.

Hắn xin nước giếng sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó cúi người thật sâu cảm tạ Tống Điềm.

"Đại ân đại đức của cô nương, Lưu Dương suốt đời không quên, xin hỏi, bé gái cô gặp được ở huyện Linh Đài, còn có manh mối gì không?"

Tống Điềm kể lại nơi nàng gặp đứa nhỏ, cùng với bộ dáng của mấy người lớn đi cùng đứa bé.

Lưu Dương lần nữa nói lời cảm tạ.

Nhân tiệp gặp một lão binh xuất ngũ, Tống Điềm liền thuận miệng hỏi thăm chuyện của Cố Yến.

Lúc Tống Điềm kể ba năm trước trượng phu của nàng đã có tin chết trận, trong mắt Lưu Dương liền hiện vẻ đau xót cùng tiếc nuối.

"Xin hãy nén bi thương."

Tống Điềm cười: "Ta hiện giờ đã tốt hơn rồi, chỉ là mẹ chồng vẫn luôn không yên lòng, phu quân ta tên là Cố Yến, nếu ngươi biết chàng, liệu có thể kể một vài chuyện lúc còn sống ở quân doanh không, chuyện gì cũng được."

Lục Dương nghe vậy liền ngẩn người, Cố Yến?

Hắn đứng trong sân viện Cố gia nghĩ kĩ hồi lâu, trong hồi ức, cái tên này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.

Tống Điềm cười nói: "Không sao, thiên hạ rộng lớn người trùng tên cũng nhiều, ngài không nghĩ ra cũng là bình thường, không cần phí tâm."

"Không..."

Lưu Dương chợt nhớ ra.

Năm ấy hắn vào kinh, có một tướng sĩ trẻ tuổi anh dũng vạn phần, dẫn theo một đám người bọn họ đột phá vòng vây, ngươi kia hình như trên người cũng có một cái thẻ bài gỗ ghi tên họ, đây là tục lệ của Cố gia và Lưu gia bọn họ, mặt trên có khắc chữ "Yến", lúc ấy trong lòng Lưu Dương vui vẻ vô cùng, đây là đồng hương của hắn, hắn còn nghĩ sau khi giết giặc phải tìm lại người này chè chén một phen, ai ngờ, trong kinh bỗng nhiên có thích khách, vì hộ giá mà vị tướng sĩ kia bị trọng thương.

Người này, hiện tại đã là... quan trọng là chưa chết.

Lưu Dương nghi hoặc, bên ngoài chợt có tiếng xa phu đánh xe bò vọng vào: "Đi thị trấn đây!!! Có ai đi thị không---------?"

Tống Điềm lập tức nói: "Ngài đi mau, Linh Đài huyện cách nơi này không gần, không đi nhanh trời sẽ tối mất."

Lưu Dương xua tan nghi ngờ trong lòng, nói: "Được, chuyến này thuận lợi nhất định ta sẽ trở về báo ân."

Tống Điềm cười nói: "Một bữa cơm thôi mà, không cần báo đáp."

Lưu Dương cười.

"Thành Dương quân có thù tất báo, có ân tất trả, đây là quy củ."

Tống Điềm cũng cười không đáp.

Chỉ là Lưu Dương không ngờ tới, lần này hắn vào thành tìm thân, lại bỏ lỡ đại nạn của Cố gia, đợi hắn quay lại báo ân thì Cố gia thôn đã tan hoang, nhà họ bị đạo tặc vượt ngục cướp bóc không còn ai...

Tiểu viện Cố gia tan hoác không nỡ nhìn thẳng...

(Editor: Đoạn vừa rồi là kí ức kiếp trước của Lưu Dương)

*** 

Lưu Dương mở mắt ra, sương đen trước mặt cũng tản đi.

Hắn ngồi lặng người trong trướng một lúc lâu.

Thành Dương quân có thù tất báo, có ân tất trả, đây là quy củ.

Ánh mắt hắn kiên định, lại nuốt thêm một viên dược nữa, lúc này mới đứng dậy đi về phía thao trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.