Mãi cho đến giờ Mẹo một khắc.
Tiếng gà gáy đầu tiên ở Trần gia thôn kêu vang trời.
Cố Hiển Thành thoả mãn lật người xuống giường, một tay gối sau đầu.
Trong ngực hắn ôm bảo bối, hai mắt Tống Điềm nhắm nghiền, kiệt sức không động đậy, hai người cứ yên lặng dựa vào nhau như vậy một lúc.
Bàn tay to lớn ấm áp của hắn ấm áp mơn trớn mái tóc Tống Điềm, tâm tình vui vẻ, hắn cuốn một lọn tóc của nàng vào ngón tay, làm tóc nàng rối bù rồi lại gỡ ra, mặt mày dịu dàng vô cùng.
Chỉ là tay chân hắn vụng về, vô ý kéo hơi mạnh, Tống Điềm bị đau khẽ kêu một tiếng, mở mắt ra.
"Là ta không đúng."
Cố Hiển Thành vội ôm nàng, chỉ là Tống Điềm đẩy lồng ngực hắn ra từ chối. Nàng thậm chí không có sức ngồi dậy chỉ muốn nằm yên một chỗ, ánh mắt Cố Hiển Thành loé lên ý cười, tuỳ ý nàng.
"Có đói bụng không?"
Tống Điềm vô lực ưm một tiếng.
"Ta đi nấu cơm cho nàng, hấp trứng gà làm thế nào? Ta chỉ làm được thế này thôi."
Tống Điềm vô lực ưm một tiếng nữa, bỗng nhiên, nàng mở bừng mắt ra.
"Không được đi!" Nàng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, là do khóc nhiều quá.
Tối hôm qua xúc động, lại quên mất đây là đâu!!
Hiện tại Cố Hiển Thành đi ra, không phải ngầm nói cho Xuân Hoa tỷ biết đêm qua họ làm chuyện gì sao!
Hai má nàng bỗng nhiên đỏ lên.
Nàng hối hận rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3675723/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.