Tống Điềm trở về doanh trướng xong, đầu nàng đau không thể chịu nổi.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến tay chân nàng luống cuống, đón con xong, mẹ con nàng rửa mặt xong liền nằm rạp trên giường, nàng trằn trọc trăn trở, suy nghĩ lại từng chuyện một.
Đầu vẫn đau...
Từ chuyện ở huyện Võ Công, Liễu Thấm, Ngô Vương, Mạnh Thiệu,... từng chuyện từng chuyện nối gót tới, nàng cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau nửa đêm, Tống Điềm thế mà lại phát bệnh, đầu nóng bừng.
Nàng sốt đến mơ hồ, muốn uống nước nhưng lại sợ lạnh không dám rời giường, trong lòng còn rất tủi thân...
Bao nhiêu khó chịu dồn dập vọt tới như thuỷ triều, nàng nhịn không được cuộn tròn như con tôm trong trăn khóc nức nở, cũng không biết qua bao lâu...
Trên trán bỗng nhiên có một bàn tay to lớn phủ lên.
Sau đó, dường như có người đi tới bên cạnh nàng, giống như rất lo lắng lại rất tức giận. Rồi trên trán nàng có một cái khăn ấm đặt lên, bước chân không có quy luật đi đi lại lại bên cạnh giường, chốc lát sau, môi nàng bị cạy ra, thứ gì đó vừa đắng vừa nóng tràn vào khoang miệng.
Tống Điềm bị sặc liên tục ho khan, sau đó nàng chậm rãi mở mắt ra...
Trong bóng đêm, nàng sững sờ nhìn người trước mặt.
Không hề ngoài ý muốn, Cố Hiển Thành cau mày ngồi trước mặt nàng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
"Đại tướng quân...?"
Lồng ngực Cố Hiển Thành như có ngọn lửa, lời nói ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3651440/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.