Chương trước
Chương sau
Phúc Quý đứng ở một góc nhìn hai người cười ngây ngốc, mấy lần ánh mắt Cố Hiển Thành ám chỉ hắn đều không thấy.

Cuối cùng khi Tống Điềm chuẩn bị rời đi, Cố Hiển Thành rốt cuộc nhịn không được ho một tiếng, Phúc Quý mới giật mình nhận ra.

"A..." Hắn vội vã cúi đầu, "Nô tài cáo lui trước."

Tống Điềm: "..."

Cái bóng đèn siêu lớn cuối cùng cũng đi, Cố Hiển Thành trong nháy mắt kéo tay Tống Điềm lại.

"Không cần làm thường xuyên, vất vả lắm."

Tống Điềm còn tưởng hắn muốn nói riêng với nàng chuyện gì ai ngờ lại là chuyện này, nàng mím môi đáp: "Không mệt, ta thích nấu ăn."

Cố Hiển Thành nhướng mày, "Được, vậy tuỳ nàng."

Tống Điềm nhẹ giọng ừ một tiếng.

"Đỗ thị... nàng ta..." Cố Hiển Thành nghẹn chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi.

"Vẫn ở đây, lúc này chắc đang trong nhà bếp, tối qua tỷ ấy ở lại chỗ ta." Tống Điềm nói.

Sắc mặt Cố Hiển Thành loé qua một tia mất tự nhiên, hỏi tiếp: "Vậy tối nay, nàng ta cũng ở lại sao?"

Tống Điềm: "Ta định giữ tẩu ấy lại hai ngày, nhưng không biết ở Trần gia thôn có chuyện gì không?"

Cố Hiển Thành ồ một tiếng.

Tống Điềm kì quái nhìn về phía hắn, "Chàng... tối qua ngủ không đủ giấc sao?"

Dưới mắt hắn rõ ràng có một quầng thâm đen, vì thế Tống Điềm chu đáo hỏi.

"Ừm, không ngủ."

Không... ngủ?

Tống Điềm nghi hoặc: "Vì sao?"

Nàng và Cố Hiển Thành đang đứng đối mặt, Cố Hiển Thành vừa định mở miệng, Tống Điềm bỗng nhiên giơ tay bịt kín miệng hắn lại.

Nàng không muốn nghe!

Ánh mắt hắn đã trả lời rất rõ, trong nháy mắt, Tống Điềm liền hiểu vì sao hắn hỏi đêm nay Xuân Hoa tỷ có ở lại không.

Nàng không muốn nghe cái gì mà... Không có nàng ta không ngủ được... lời như vậy nghe... không nổi...

Lúc trước chỉ thấy có trong thoại bản, nào ngờ lại xuất hiện ở ngoài đời thật cơ chứ.

Vì thế Tống Điềm đỏ mặt, cũng lớn mật dám che miệng hắn.

Cố Hiển Thành bị cả người nàng bổ nhào đến, hắn đang ngồi trên ghế, là nàng chủ động lao vào vì thế hắn liền thuận thế ôm người lên đùi.

Tống Điềm cứng đờ người.

"Ta không nói." Cố Hiển Thành cười.

Hắn không nói, nhưng trên mặt hắn viết.

Tống Điềm buông ra, khẽ lách người, "Chàng để ta đứng lên."

Nàng vừa động, sắc mặt hắn đã sầm xuống.

"Để ta ôm một lát, tí bọn họ vào nghị sự, rất phiền."

Tống Điềm hỏi: "Đó không phải là chính sự sao?"

"Ở cạnh nàng cũng là chính sự."

Tống Điềm: "..."

Nàng nghĩ không nên tiếp tục đề tài này nữa, vì thế liền nói: "Khi nào Trịnh huyện lệnh rời đi? Ta... hỏi thay Xuân Hoa tỷ."

Cố Hiển Thành hừ một tiếng, "Chắc là ngày mai, nhưng mà không phải về huyện Thanh Sơn, hắn sẽ đến Võ Công huyện cùng Lục Thời An."

"Huyện Võ Công?"

"Ừm, cục diện bên kia rối rắm phải có người xử lý, lại còn có người của Ngô Vương ở đấy, hai người cùng đi cũng tốt."

Nói đến Ngô Vương, Tống Điềm quả thật có điều không rõ.

"Ngô Vương... rốt cuộc hắn muốn làm gì...?"

Cố Hiển Thành xoa nắn xương ngón tay nàng, tinh tế vuốt ve: "Ai biết được, hắn là người điên, giống chó điên không nói đạo lý, nàng chỉ cần biết được một điều là được."

"Điều gì?"

Cố Hiển Thành nheo mắt, "Có thù tất báo."

Tống Điềm lặng lẽ nhìn hắn. Đối với người đàn ông này, kỳ thật nàng không quá hiểu rõ hắn, hai người từ lúc quen biết, tính ra cũng chỉ có mấy tháng. Nhanh như thế đã xác định tâm ý. Nàng có thể khẳng định, đây là chuyện dũng cảm nhất nàng từng làm.

Nhưng không biết vì sao, nàng lại tín nhiệm hắn vô điều kiện.

"Ừm" Tống Điềm nhẹ giọng, "Nhưng phải chú ý an toàn."

Cố Hiển Thành sáng mắt lên, "Quan tâm ta à?"

Tống Điềm: "... Không."

"Nói dối!"

Đã biết rồi còn hỏi,

Tống Điềm bĩu môi, muốn xuống khỏi lòng hắn.

Vì thế Cố Hiển Thành liền phát hiện, tiểu trù nương bây giờ, lá gan càng ngày càng lớn.

Dám che miệng hắn lại còn dám bĩu môi với hắn.

Nhưng mà, như vậy rất tốt. Cố Hiển Thành cong môi. Hắn thích.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Dù sao bây giờ vẫn là sáng sớm, Tống Điềm ở trong trướng hắn lâu cũng không tốt, Cố Hiển Thành cũng hiểu nên bất đắc dĩ phải thả người.

Vừa rời khỏi trướng đi một đoạn không xa, nàng gặp Tô Chinh đang dẫn một ông lão đạo mạo đi về phía doanh trướng của Cố Hiển Thành.

Ông lão này nhìn qua cũng phải hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần phấn chấn, mặc dù chỉ mặc một thân vải thô cũng không che giấu được khí phái toàn thân, hơn nữa Tô Chinh đối với lão cũng khách khí vô cùng. Đây là người nào vậy? Tống Điềm tò mò.

Nàng đi một đoạn lại chợt nhớ ra, lúc trước Tô Chinh cùng Lục Thời An từng nói qua, mấy ngày nữa sẽ thỉnh một vị thần y đến xem thương thế của Đại tướng quân. Người kia có vẻ lôi thôi nhưng Tô Chinh lại kính trọng mười phần như vậy, nên có lẽ chính là ông...

Tống Điềm bỗng nhiên thấy lo lắng, không biết thần y xem xong liệu có phát hiện ra vết thương kín nào nữa không.

Trong trướng.

Người tới đúng là thần y Hồ Kỵ, hắn đang bắt mạch cho Cố Hiển Thành.

Lúc này Tô Chinh và Lục Thời An đều đang ở đây, Hồ Kỵ bắt mạch một lúc liền buông tay nói: "Tướng quân lần này... ngoại thương cũng không có gì nguy hiểm... chỉ là sẽ đau đớn vài ngày thôi, nhưng mà..."

Hai chữ nhưng mà vừa ra khỏi miệng, da đầu Phúc Quý liền căng lên.

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà... vết thương cũ của Tướng quân, lại có chút nghiêm trọng."

Vết thương cũ?

Sắc mặt Cố Hiển Thành không tốt.

Vết thương cũ cũng chính là vết thương ba năm trước hắn bị thương, lúc đó cũng là Hồ Kỵ liều mạng ba ngày ba đêm mới kéo được người từ Quỷ Môn quan về.

Cố Hiển Thành: "Tiên sinh cứ nói đừng ngại."

"Gần đây Tướng quân có cảm giác đau đầu, mờ mắt không? Năm đó đầu ngài chảy máu rất nhiều, dù là ngoại thương nhưng bên trong lại có máu tụ, cho nên mới dẫn đến mất trí nhớ. Lần này xem ra, tuy máu tụ đã tan đi chút ít nhưng lại thay đổi vị trí."

"Vậy sẽ có chuyện gì?!" Phúc Quý gấp gáp, lập tức hỏi.

"Khó mà nói trước, đầu là chỗ khó giải thích, bởi vì khối máu tụ kia không xác định được, nên cũng không thể nói trước sẽ tạo ra hậu quả gì, chỉ là theo như lão phu phán đoán... Nếu gần đây Đại tướng quân thường xuyên mờ mắt, thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thị lực..."

Mọi người trong trướng liền trầm mặc, một lát sau, Tô Chinh hỏi: "Có cách gì không?"

Hồ Kỵ lại bắt mạch cho Cố Hiển Thành lần nữa, nói: "Khối máu tụ này còn ở trong đầu chính là nguy cơ không biết khi nào sẽ phát tác, lão phu đề nghị, vẫn nên xử lý triệt để đi mới tốt. Ba năm trước ta từng đề nghị, nhưng lúc ấy thân thể Tướng quân vừa hồi phục, chiến sự lại nguy cơ, không phải là thời cơ tốt, nhưng hiện tại... không biết Đại tướng quân có sẵn sàng không?"

Xử lý triệt để?

Biện pháp này Phúc Quý biết, đó là dùng ngâm châm đâm trên đỉnh đầu hắn ba ngày ba đêm, trong ba ngày này còn không được ăn uống, lại phải ngâm mình trong một thùng thuốc lớn, quá trình hết sức thống khổ, hơn nữa còn có nguy hiểm.

"Nhất định phải làm như thế sao?" Phúc Quý nghe vậy liền khóc, hắn đau lòng.

Hồ Kỵ nhìn Cố Hiển Thành, "Tốt nhất là làm như thế, không thì càng về sau, càng khó giải quyết."

Cố Hiển Thành trầm mặc một lát rồi nói: "Ta đã biết, vất vả tiên sinh, tiên sinh nếu không có việc gì gấp thì ở lại trong quân mấy ngày."

"Đương nhiên, ta đã đến thì nhất định phải chữa tốt cho Đại tướng quân mới đi."

Chờ Hồ Kỵ đi rồi, Phúc Quý liền oà lên, "Đại tướng quân..."

Cố Hiển Thành đau đầu: "Ra ngoài đi, để ta suy nghĩ."

Phúc Quý hiển nhiên còn có lời muốn nói, nhưng Đại tướng quân đã nói vậy khiến hắn không dám ở lại, đành phải tủi thân bĩu môi, sau đó lau nước mắt ra ngoài.

Tô Chinh tiễn Hồ Kỵ, trong trướng chỉ còn lại Lục Thời An.

Lục Thời An cười nói, "Tên Phúc Quý bên cạnh Cố tướng quân này cũng đáng yêu lắm."

Cố Hiển Thành bất đắc dĩ, "Hắn là hài tử choai choai ý mà, để Lục đại nhân chê cười rồi."

Lục Thời An nói tiếp: "Ngày mai Thời An sẽ cùng Trịnh đại nhân đi huyện Thanh Sơn, sau đó sẽ trở về kinh thành nhậm chức, lần đi này e là sẽ không quay lại quân doanh nữa, thật đáng tiếc khi hôm nay biết được tin này, hy vọng Tướng quân mọi điều đều tốt, thân thể khoẻ mạnh không có gì nguy hiểm."

Cố Hiển Thành cười: "Ta nhận lời tốt lành của Lục đại nhân."

Tô Chinh tiễn Hồ Kỵ, hai người ra ngoài đến một chỗ không người, Tô Chinh hỏi: "Lời tiên sinh vừa nói, là thật sao?"

Hồ Kỵ nhìn hắn một cái, "Sao Tô đại nhân lại nghĩ ta giả bộ?"

Tô Chinh nghiêm túc: "Đương nhiên là không phải, ta và ngài đều là người của Bệ hạ, ta đương nhiên tin ngài, nhưng chuyện này không phải nhỏ, nhất định phải hỏi rõ ràng."

Hồ Kỵ ừ một tiếng: "Là thật."

Tô Chinh thở dài: "Vậy... phải làm thế nào đây..."

"Như nào là như nào? Hiện giờ chiến sự đã ổn, đương nhiên xử lý việc này càng nhanh càng tốt."

"Ngài không biết quan hệ sâu xa trong chuyện này rồi, ta nói..." Tô Chinh đến gần Hồ Kỵ ghé sát vào tai ông ta nói mấy câu, Hồ Kỵ vừa nghe xong, chân mày liền nhăn chặt lại.

"Bệ hạ... có ý gì?"

Tô Chinh thở dài, "Nơi này không tiện nói chuyện, đêm nay ngài đến doanh trướng của ta, chúng ta mật đàm."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cả một buổi chiều, Phúc Quý đều trong trạng thái đau buồn suy sụp, hắn cứ buồn mãi, đến thời điểm bữa tối vẫn cúi gằm mặt, không xốc nổi tinh thần.

Cố Hiển Thành nhìn thấy liền nhíu mày: "Bản tướng chưa chết, ngươi muốn làm cái gì?!"

Phúc Quý buồn tủi: "Nô tài lo cho thân thể của ngài! Thần y Hồ Kỵ tuy y thuật cao minh nhưng bên ngoài đều đồn đại ông ta là người thích mạo hiểm, lần này nhỡ xảy ra chuyện vạn nhất, ngài không nghĩ tới sao!"

"Trong lòng bản tướng tự có tính toán." Cố Hiển Thành thản nhiên nói.

"Huống hồ cũng không phải làm ngay lúc này, trước mắt vẫn còn man di quấy rối biên cương, đợi Phó Ngạn xử lý triệt để bọn họ trước, bản tướng không vội."

Phúc Quý vẫn khó chịu.

Hắn nhìn sắc mặt sa sầm của Cố Hiển Thành, tủi thân vô cùng: "Ngài cũng chỉ mắng được mỗi ta, nếu là Tống trù nương nói mấy lời này ngài chắc chắn mừng còn không kịp, cũng nhất định sẽ suy nghĩ lại cho xem."

Hắn vừa dứt lời, Cố Hiển Thành liền sửng sốt.

"Không được nói cho nàng biết."

Phúc Quý cũng ngẩn ra, "Vì sao?"

"Không vì sao hết, đây là mệnh lệnh!"

Cố Hiển Thành trầm giọng nói.

Phúc Quý bĩu môi: "Nô tài biết vì sao rồi... Ngài sợ làm nàng ấy lo lắng."

Cố Hiển Thành xuất thần.

"Tóm lại, tạm thời không đừng nói." Tiếng của hắn khàn khàn, hôm nay Hồ Kỵ nói lời này đích xác cũng làm lòng Cố Hiển Thành gợn sóng không nhỏ.

Đó không chỉ bởi chuyện này là mạo hiểm, mà phần lớn còn là vì... nàng.

Vốn dĩ Cố Hiển Thành muốn sớm định ra chuyện hôn sự, nhưng chuyện hôm nay làm hắn có chút do dự.

Vạn nhất... nàng có thể chấp nhận ư?

Đối với nàng... có phải như vậy là không công bằng?

Cố Hiển Thành chưa từng cảm thấy đau đầu như vậy.

*

Buổi chiều Tống Điềm nghe tạp vụ ở nhà bếp nói người đến quân doanh hôm nay quả thật là thần y Hồ Kỵ.

Nghĩ đến việc ông ta chẩn thương cho Đại tướng quân, Tống Điềm liền lưu tâm hỏi thêm mấy câu.

Sau khi nghe ngóng liền biết thần y Hồ Kỵ đặc biệt thích ăn gà nướng, Tống Điềm liền quyết định, tối nay làm gà hồ lô.

Làm gà hồ lô phải trải qua ba bước, đầu tiên là luộc, sau đó lại đem hấp rồi cuối cùng là chiên. Gà chế biến ra phải có sắc vàng óng ánh, trong mềm ngoài mềm, giống như quả hồ lô vì thế mới gọi là gà hồ lô.

Món ăn này thực hiện tương đối phức tạp, vì có bước chiên phải khống chế lửa cũng như lượng dầu thật hoàn hảo, bởi vì chỉ cần sơ ý là sẽ khiến món ăn quá mức dầu mỡ, cho nên, món này rất ít người làm được.

Ban đầu Tống Điềm chỉ định làm gà nương, nhưng nghĩ lại nàng vẫn quyết định làm món này để khao vị thần y kia, dù sao cũng là chuyện liên qua đến thương thế của Tướng quân...

Nàng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, món ăn này từ khâu sơ chế đến chế biến đều không qua tay người khác, cuối cùng khi bưng ra, bọn Tiểu Điệp nhìn thấy đều tràn ra khen ngợi: "Thơm quá à..."

Ở vườn của nhà bếp, đúng lúc có một quả bầu hồ lô, Tống Điềm liền bổ làm đôi, lấy hết ruột đi rồi dùng như cái bát to đựng gà, nhìn qua càng khẳng định tên gà hồ lô.

Tiểu Điệp nói: "Nghe nói Hồ thần y còn mê uống rượu, nhìn vậy chắc hắn rất thích."

Tống Điềm cười: "Hy vọng là thế."

Gần đây quân doanh tiếp khách nhiều, hầu như ngày nào cũng là tiệc, trừ Ngô Vương phải tiếp đãi hậu hĩnh kia ra thì những người khác Cố Hiển Thành đều muốn làm đơn giản, cũng đỡ Tống Điềm phải mệt nhọc, hôm nay Hồ Kỵ cũng là như thế, cho dù, đây mới thực sự là khách quý.

Hồ Kỵ cũng như những người khác, lúc đầu cũng không kỳ vọng gì với đồ ăn ở quân doanh, nhưng sau khi thử qua hai món đầu tiên thì liền thay đổi, và đến khi Tống Điềm đặt xuống trước mặt ông ta một bầu hồ lô gà thì hai mắt liền toả sáng: "Có gà sao, tốt tốt!"

Bình thường Tống Điềm sẽ không chủ động nói chuyện, nhưng giờ phút này lại phá lệ cười giới thiệu món ăn, khiến ánh mắt mọi người đều tập trung lại.

Hồ Kỵ thấy thú vị, lập tức muốn nếm thử, xong món này cũng không tiện dùng đũa, Hồ Kỵ cũng không cố kỵ lập tức dùng tay xé, giống như ăn cánh gà nướng, cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Bởi vì đã chiên qua nên da gà óng ánh xốp giòn, dùng tay xé nhẹ là mỡ gà óng ánh liền chảy ra, ăn vào miệng chỉ thấy thơm, thịt mềm tan, chỉ hận không thể ăn nhiều thêm mấy miếng.

Hồ Kỵ ăn đầy một miệng mơ hồ nói: "Thơm... thật... Ăn ngon..."

Hắn một ngụm rượu, một miếng thịt, căn bản không quan tâm đến người khác, mà món này Tống Điềm cũng đặc biệt chuẩn bị cho riêng ông ta. Vốn dĩ Cố Hiển Thành cũng muốn nếm thử nhưng thấy Hồ Kỵ thích ăn như vậy hắn liền ngại.

Hồ Kỵ ăn no hài lòng vô cùng nhìn Tống Điềm, xong lại hỏi Cố Hiển Thành: "Ngươi tìm đâu được trù nương có tay nghề tốt như này vậy, cho ta mượn hai ngày đi."

Lời này nói với Cố Hiển Thành, hiển nhiên làm hắn không vui, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tống Điềm vội nói: "Ngài là thần y, nấu ăn cho ngài ta vui còn không kịp, đừng nói mượn chứ, ngài muốn ăn cái gì, ngày mai ta liền chuẩn bị."

"Được được được, tiểu nương tử xinh đẹp, lão phu muốn nếm thử thịt bò phương Bắc, thịt dê, còn có ngỗng nữa, ngươi cứ xem rồi làm."

Tống Điềm vui vẻ, đây đều là sở trường của nàng mà, vì thế vội vàng đồng ý.

Cố Hiển Thành khẽ hừ một tiếng, Hồ Kỵ kì quái nhìn hắn một cái. Còn Tô Chinh và Lục Thời An chỉ cười giả vờ không biết gì.

*

Đêm nay Đỗ thị vẫn ở lại Thành Dương quân, vậy nên Cố Hiển Thành cũng không thể "đột nhập" khuê phòng.

Mà sáng mai, Lục Thời An cùng Trịnh Hữu Hải sẽ đến huyện Thanh Sơn, đêm nay, mấy tên láu cá liền ở lại trong quân doanh của Cố Hiển Thành hàn huyên hồi lâu.

Cố Hiển Thành cực kì không kiên nhẫn.

Mãi sau nửa đêm, Lục Thời An mới về ngủ, còn doanh trướng của Tô Chinh thì vẫn sáng đèn.

Giờ tý canh ba, Hồ Kỵ đúng hẹn mà tới.

"Sao giờ mới đến?" Tô Chinh gắt lên.

Hồ Kỵ: "Thực xin lỗi, buổi tối trù nương kia làm thịt gà ngon quá, ta nhất thời không nhịn được uống nhiều thêm mấy chén."

Tô Chinh thở dài: "Chuyện ta nói với ngài hôm nay, đúng lúc có liên quan đến trù nương kia."

"A? Chuyện như nào?"

Tô Chinh cùng hắn ngồi xuống, hai người đối mặt, biểu cảm trên mặt Tô Chinh dần nghiêm túc: "Ban ngày ta nói với ngài, là mật thư của Bệ hạ, trong thư nói, Bệ hạ không hy vọng Cố tướng quân nhớ lại chuyện trước kia, ngươi rõ chưa?"

"Ta không hiểu."

Tô Chinh thở dài, "Mấy năm nay, loạn trong giặc ngoài, ngoài thì có man di không ngừng quấy rối an nguy của triều ta, bên trong, Ngô Vương cùng Thái tử đấu nhau hừng hực khí thế, Bệ hạ đều nhìn thấy cả, mà Cố tướng quân trấn thủ biên quan, không thể không có công lao, Bệ hạ có lòng nâng đỡ..."

"Nâng đỡ như nào?"

Tô Chinh trầm mặc, "Tuy Bệ hạ không nói rõ, nhưng mà... Chuyện Bệ hạ có con ở dân gian... hẳn là Người cố ý để lộ cho hai vị Điện hạ."

Hồ Kỵ sửng sốt mở to mắt: "Ngài... ý ngài là..."

"Đúng, chính là như vậy. Bệ hạ nhìn thì có vẻ không nhúng tay vào phân tranh của hai người bọn họ, nhưng cũng sẽ cân nhắc ít nhiều, trong lòng Bệ hạ không có nhi tử ưu tú nhất, chỉ có..."

"Chỉ có... cân bằng thế lực." Hồ Kỵ bổ sung thêm.

Tô Chinh đưa mắt nhìn ra ngoài trướng, hạ giọng: "Cho nên, Bệ hạ rõ ràng muốn Đại tướng quân cũng can dự vào cuộc tranh đấu này, hơn nữa, từ ba năm trước, kế hoạch này đã được áp dụng rồi, bằng không, sao lại phải ban tên cho ngài ấy? Chuyện này, hiện tại chỉ có chúng ta biết, ngài cũng nên biết nặng nhẹ."

Hồ Kỵ cười nhạo: "Thế thì đã sao, Đại tướng quân dù sao cũng không phải huyết mạch Hoàng gia, sao có thể ngồi vào cái vị trí kia?"

"Đúng vậy a..." Tô Chinh thở dài.

"Cho nên mới nói, đây chính là kế sách tuyệt vời của Bệ hạ, có lẽ, vì Đại tướng quân mất trí nhớ, nên mới bị chọn trúng."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Hồ Kỵ nói tiếp: "Nhưng hôm nay ta cũng nói rồi, nếu không mau chóng xử lý, hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng. Chẳng lẽ Bệ hạ muốn một người mù, hoặc một kẻ ngốc, dẫn dắt Thành Dương quân?"

"Ta đã mật thư cho Bệ hạ sự tình hôm nay bằng tốc độ nhanh nhất, hơn nữa ta vẫn có chút do dự chuyện chữa trị cho Tướng quân lúc này, cho nên nếu còn thời gian, ta cũng muốn hỏi một chút, có phương pháp nào, có thể vừa giải quyết bệnh trong đầu lại vừa khiến ngài ấy không nhớ ra chuyện lúc trước không?"

Hồ Kỵ lại cười: "Các ngươi nghĩ ta là thần tiên sao? Trừ phi hoá giải khối máu tụ kia trước rồi lại chuốc thuốc khiến Đại tướng quân mất trí nhớ, nhưng dược này cũng sẽ không chọn được thời điểm, không thể tuỳ ý các ngươi muốn xoá mấy năm thì xoá đâu."

"Có ý gì? Chính là chỉ có thể xoá toàn bộ thôi sao?"

"Nói nhảm!"

Tô Chinh trầm mặc.

"Vậy... cũng quá tàn nhẫn đối với Tướng quân rồi."

Hồ Kỵ không đáp. Đột nhiên ông ta nhớ ra, "Nãy ngài nói, liên quan gì đến tiểu trù nương kia?"

Tô Chinh thở dài, "Đây cũng là một chuyện khó giải quyết, ngài có biết lúc trước Cố tướng quân đã có thê tử không?"

Hồ Kỵ ngẩn ra, "Ý ngài là...?"

"Không sai, chính là nàng."

Hồ Kỵ nhất thời không kịp phản ứng lại, "Vậy... vì sao... nàng ấy lại không biết Tướng quân?"

"Việc này ta cũng đang điều tra, nghĩ lại năm đó hẳn là có chuyện trời xui đất khiến gì đó, tóm lại ta phải tranh thủ tra xét rõ ràng, nhưng càng phiền toái hơn, bọn họ không nhận ra nhau, nhưng Cố tướng quân với nàng ta..."

Tô Chinh còn chưa nói hết, Hồ Kỵ đã hiểu.

"Khó trách... hôm nay tiểu trù nương kia nấu ăn cho ta, hắn lại cứ nhìn chằm chằm, hoá ra còn có chuyện này..."

Tô Chinh thở dài, "Đúng a... nếu không có phân tranh, đây ngược lại còn là chuyện tốt vô cùng... chẳng qua... thời điểm loạn lạc, rất nhiều chuyện, sao có thể như ý mình..."

Hồ Kỵ ngáp một cái, "Lão phu ta, không làm chuyện hại người, lại càng không phá uyên ương, chuyện này, ngài với Bệ hạ tự đi mà làm."

Tô Chinh nghẹn lời: "Ngươi tưởng ta muốn làm chắc?"

"Vậy không có cách nào, ta không làm quan, Bệ hạ không làm khó được ta, Tô đại nhân, ngài là tâm phúc của Bệ hạ."

Tô Chinh: "..."

Hồ Kụ đứng dậy, "Nếu mật thư của Bệ hạ chưa tới, ngài bận tâm nhiều như vậy làm cái gì, ta muốn về đi ngủ."

Tô Chinh lắc đầu thở dài, "Có đôi khi thật hâm mộ ngươi... đi về đi..."

Hồ Kỵ không nói gì, cầm lấy bầu rượu rời đi. Còn lại một mình Tô Chinh trong trướng, lẳng lặng nhìn cây nến thở dài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.