Phúc Quý đứng ở một góc nhìn hai người cười ngây ngốc, mấy lần ánh mắt Cố Hiển Thành ám chỉ hắn đều không thấy.
Cuối cùng khi Tống Điềm chuẩn bị rời đi, Cố Hiển Thành rốt cuộc nhịn không được ho một tiếng, Phúc Quý mới giật mình nhận ra.
"A..." Hắn vội vã cúi đầu, "Nô tài cáo lui trước."
Tống Điềm: "..."
Cái bóng đèn siêu lớn cuối cùng cũng đi, Cố Hiển Thành trong nháy mắt kéo tay Tống Điềm lại.
"Không cần làm thường xuyên, vất vả lắm."
Tống Điềm còn tưởng hắn muốn nói riêng với nàng chuyện gì ai ngờ lại là chuyện này, nàng mím môi đáp: "Không mệt, ta thích nấu ăn."
Cố Hiển Thành nhướng mày, "Được, vậy tuỳ nàng."
Tống Điềm nhẹ giọng ừ một tiếng.
"Đỗ thị... nàng ta..." Cố Hiển Thành nghẹn chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi.
"Vẫn ở đây, lúc này chắc đang trong nhà bếp, tối qua tỷ ấy ở lại chỗ ta." Tống Điềm nói.
Sắc mặt Cố Hiển Thành loé qua một tia mất tự nhiên, hỏi tiếp: "Vậy tối nay, nàng ta cũng ở lại sao?"
Tống Điềm: "Ta định giữ tẩu ấy lại hai ngày, nhưng không biết ở Trần gia thôn có chuyện gì không?"
Cố Hiển Thành ồ một tiếng.
Tống Điềm kì quái nhìn về phía hắn, "Chàng... tối qua ngủ không đủ giấc sao?"
Dưới mắt hắn rõ ràng có một quầng thâm đen, vì thế Tống Điềm chu đáo hỏi.
"Ừm, không ngủ."
Không... ngủ?
Tống Điềm nghi hoặc: "Vì sao?"
Nàng và Cố Hiển Thành đang đứng đối mặt, Cố Hiển Thành vừa định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3645825/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.