Tống Điềm ngồi ở trong trướng, khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, Phúc Quý bê thuốc vào.
Tống Điềm nhanh chóng lau nước mắt đứng dậy.
Phúc Quý nhanh trí nhanh mồm: "Tống trù nương cứ ngồi đi, mau ngồi xuống! Không sao đâu! Cô đừng đi! Tay chân ta vụng về, không bằng cô đút thuốc cho Đại tướng quân?"
Tống Điềm ngẩn ra, đút thuốc...
Phúc Quý nói tiếp: "Buổi sáng lúc ta đút thuốc còn làm Tướng quân bị sặc, ta thật sự sợ rồi..."
Tống Điềm hiểu ra, nhận lấy chén thuốc, "Để ta đi."
Phúc Quý vội vàng đưa lên, "Đa tạ, đa tạ!"
Tống Điềm cẩn thận từng li từng tí dùng thìa múc lên một muỗng, thổi nguội rồi mới chậm rãi đưa đến bên môi Đại tướng quân, nàng nhẹ nhàng cẩn thận, chờ đúng thời cơ mới rót thuốc vào, may mà, không rớt giọt nào.
Phúc Quý cười nói, "Vẫn là Tống trù nương có cách."
Tống Điềm cười, tiếp tục đút.
Một chén thuốc nhanh chóng cạn đi một nửa, Tống Điềm do dự hỏi, "Ta nghe nói, Tô đại nhân muốn tìm thần y cho Đại tướng quân, đây là vì sao? Đại phu trong quân của chúng ta không tốt à?"
Phúc Quý nghe vậy thì ngẩn ra.
Hôm qua lúc hắn cầm đuốc vọt vào bên cạnh Đại tướng quân thì không hề thấy chút ý tứ cảm động nào của ngài. Ngược lại còn lạnh băng, phảng phất nháy mắt sau liền muốn đánh hắn một trận.
Cho nên cả đêm Phúc Quý cứ nghĩ mãi, lại thêm vừa rồi được Phó tổng binh nhắc nhở, rốt cuộc hắn cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3625739/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.