Chương trước
Chương sau
Bọn Tiểu Thấy cuối cùng cũng dẫn người chạy tới, Thành Dương quân vừa đến, đám hắc y nhân lập tức lùi lại, một nửa trốn, một nửa không kịp chạy cũng cắn thuốc độc tự sát.

Đậu Khấu bị trói chặt ở một bên, nàng không muốn chết, nhưng cứ như vậy sẽ bị bắt trở về, ả không còn cách nào khác phải gào lên kêu cứu, thành công thu hút sự chú ý của một tên áo đen, người kia giống như hiểu được ý định của nàng, chạy tới.

Đậu Khấu tưởng rằng đối phương sẽ cứu nàng còn đang vui vẻ, ai ngờ chỉ thấy kẻ áo đen kia vung đao lên, đâm thẳng vào lồng ngực Đậu Khấu, một đao chết tại chỗ.

Đậu Khấu chưa kịp phản ứng kêu lại đã lập tức ngã xuống vũng máu.

Có lẽ đến chết nàng ta cũng không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, chết không nhắm mắt.

*

Tống Điềm chỉ cảm thấy trời đất quay cường, trước mắt chỉ có một màu đen, nàng hẳn là lăn xuống vách núi, nhưng có người vẫn luôn ôm chặt bảo vệ nàng trong ngực.

Tống Điềm nghe thấy tiếng rên khẽ của Cố Hiển Thành bên tai, còn lại, không nghe thấy động tĩnh gì nữa, phía sau lưng nàng truyền đến từng trận đau rát, cuối cùng mất đi ý thức, hai mắt chậm rãi khép lại...

Thời gian giống như trôi qua rất lâu.

Tống Điềm mở mắt ra thì trước mắt vẫn đen nhánh. Nàng kịp thời phản ứng lại nháy mắt mấy lần để làm quen với bóng tối, cất tiếng gọi: "Tướng quân?"

Đáng tiếc Cố Hiển Thành không đáp lại.

Mà nàng vẫn bị Cố Hiển Thành ôm chặt trong lòng như cũ, lồng ngực hắn rộng lớn, hai cánh tay rất rắn chắc, ôm nàng rất chặt.

Tống Điềm cố hết sức mới chui ra khỏi lòng hắn.

trước mắt nàng không nhìn thấy gì cả, nhưng giờ phút này nàng vẫn đang kề sát trên người Cố Hiển Thành, cũng không biết đây là đâu.

"Tướng quân... tướng quân?"

Tống Điềm thử gọi hai tiếng nữa, Cố Hiển Thành cuối cùng cũng có phản ứng lại, nhưng cũng chỉ khẽ rên hai tiếng, chưa từng mở mắt ra trả lời Tống Điềm.

Tống Điềm hoảng sợ trong lòng, đành phải vừa gọi hắn vừa đưa tay mò mẫm xung quanh, lúc này hẳn là trời đã tối, ánh trăng ló khỏi mây từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, cuối cùng Tống Điềm cũng nhìn rõ được xung quanh.

Vậy mà bọn họ lại ở trong một sơn động.

Chung quanh đều là đá tảng nhô ra, chỗ bọn họ rơi xuống là đáy động.

Sơn động này rất cao, ánh sáng cũng chỉ chiếu vào le lói vài phần, cho nên xung quanh vẫn tối, nhưng ở không xa thế mà lại có một cây đuốc, không biết là kẻ bất hạnh nào lưu lại.

Trên người Tống Điềm luôn mang theo đồ đánh lửa (bản cv: hoả chiết tử),nàng khó khăn lắm mới lấy ra được, rồi đốt đuốc lên.

Có ánh sáng, cuối cùng Tống Điềm cũng nhìn rõ hơn hoàn cảnh xung quanh, Cố Hiển Thành nằm ở đó, hắn không động đậy, xem chừng là tình huống không tốt lắm, mà bộ xiêm y trên người hắn, nhất là nửa người dưới, thấm đầy máu.

Tống Điềm kinh hãi.

"Tướng quân!"

Nàng vội vàng chạy lại, muốn cố gắng đánh thức Cố Hiển Thành nhưng lại không dám chạm vào hắn, sợ không cẩn thận sẽ chạm phải vết thương làm hắn bị thương nặng hone, tóm lại, Tống Điềm vừa hoảng vừa sợ, nhìn thấy bộ dáng Cố Hiển Thành như này, nàng vừa xót xa đau lòng lại vừa sợ hãi, nước mắt không nhịn được trào khoé mi.

Cố Hiển Thành vốn không động đậy lại khẽ rên thêm một tiếng cuối cùng đầu ngón tay hắn giật giật, gắng sức mở mắt ra.

"Tướng quân!" Tống Điềm mở to mắt, lập tức ghé sát đến.

Cố Hiển Thành là bị cảm giác đau đớn ở lồng ngực đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy tiểu trù nương ghé sát bên người hắn, khóc đến mức cực kì thương tâm.

"Ta... không sao..."

Cố Hiển Thành cảm thụ được cảm giác đau tột độ ở lồng ngực, đại khái cũng đoán được... nàng đau lòng đến mức nào.

Có lẽ nàng sợ hắn chết.

Cố Hiển Thành bất đắc dĩ, chịu đựng vết thương trên người đi dỗ nàng, nhưng không ngờ Tống Điềm nghe hắn nói không sao lại càng khóc đến mức thương tâm hơn.

Cố Hiển Thành: "..."

"Hiện tại ta không sao rồi, nhưng nàng cứ khóc, bản tướng sẽ thực sự chết ở đây đấy."

Nghe lời này, Tống Điềm mới ngừng lại, nhìn Cố Hiển Thành nức nở hỏi: "Ngài... ngài thật sự không sao?"

Yết hầu Cố Hiển Thành khô khốc: "Ừm, đều là ngoại thương thôi, chỉ là hình như bị thương chân, ta không động đậy được."

Tống Điềm nghe hắn nói vậy liền quay qua kiểm tra, quả thật, nửa người dưới của Cố Hiển Thành là chảy nhiều máu nhất.

Thanh âm Tống Điềm nghẹn ngào: "Đều tại ta... nếu không phải do ta dễ dàng tin người..."

Mặt mày Cố Hiển Thành dịu dàng, "Không liên quan đến nàng."

"Trước khi đến đây, bọn ta đã tìm thấy Tiểu Điệp, nàng bị chụp mê dược, chắc cũng do Đậu Khấu mà ra, nhưng một mình ả cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, cho nên, hơn phân nửa, người sau lưng là Ngô Vương."

Tống Điềm mở to mắt: "Hắn sao, Ngô Vương vì sao lại..."

Cố Hiển Thành đáp: "Cục diện chính trị trong triều phức tạp, ta nói với nàng trong chốc lát cũng không xong."

Nghe thấy vậy, Tống Điềm lắc đầu: "Ngài đừng nói, ta không quan tâm, hiện tại, ta chỉ lo cho ngài."

Lời này khiến ánh mắt Cố Hiển Thành thay đổi.

"Không cần lo lắng, Thành Dương quân sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta, chỉ là vấn đề thời gian."

Sơn động này có chút lớn, Cố Hiển Thành ước chừng, Thành Dương quân muốn lục soát cả rừng cũng cần đại khái ba canh giờ.

Hắn thử động đậy đùi phải, một trận đau đớn truyền lên tận tim.

Tống Điềm ngồi bên cạnh hắn, trong mắt tràn đầy đau lòng, Cố Hiển Thành bỗng nhiên cảm thấy cũng không đau lắm, hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, cảm thụ một chút tình huống trên người, nguyên bản định ngồi dậy nhưng mấy lần thử đều không được...

Tống Điềm vội vàng khuyên nhủ: "Ngài đừng động đậy..."

Cố Hiển Thành bất đắc dĩ, "Ta hơi khát, bên kia có nước không?"

Nước?

Tống Điềm vội vàng nhìn qua, đồ tuỳ thân treo bên hông của nàng luôn có một ống trúc được nước nhưng vì lăn xuống vách núi đã không còn giọt nào, ngay cả ống trúc cũng vỡ nát...

Nhưng Tống Điềm cũng rất nhanh nghe thấy tiếng nước, trong sơn động bình thường đều có mạch nước, vì thế nàng lập tức đi tìm, quả nhiên ở không xa đã thấy một thạch bích tí ta tí tách nhỏ ra nước suối.

"Ta hứng cho ngài." Tống Điềm lập tức hành động, Cố Hiển Thành còn định ngăn cản nàng đã chạy đến rồi.

Trong mắt Cố Hiển Thành loé qua một tia bất đắc dĩ, nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy trên lưng nàng loang lổ vết máu thì trong nháy mắt sắc mặt hắn trầm xuống, đáy mắt cũng hiện lên một tia sát ý.

Rất nhanh, Tống Điềm cầm ống trúc đựng số nước quý giá hứng được chạy về: "Ngài từ từ thôi, ống trúc bị vỡ một chút, uống từ đầu này."

Tống Điềm rót nước vào bên môi Cố Hiển Thành, nhưng Cố Hiển Thành chậm chạp không uống, chỉ là nhìn nàng một lúc lâu, Tống Điềm nghi hoặc thì bỗng nhiên nàng nghe hắn nói: "Ta nhất định sẽ giết hắn."

Tay nàng run lên, hoảng hốt thiếu chút nữa làm đổ nước, nàng khiếp sợ nhìn Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành lại như bình thường uống nước.

Một lúc lâu sau, Tống Điềm rũ mắt nói: "Chuyện phức tạp ta không hiểu, cũng không thể quản, nhưng ta có một nguyện vọng."

Cố Hiển Thành hỏi: "Là gì?"

"Ngài bình bình an an là được."

Âm thanh Tống Điềm ôn nhu như một sợi lông mềm vuốt lên sát ý của Cố Hiển Thành, hắn nằm bất động, ánh mắt khẽ thay đổi, một lát sau, hắn động động tay, tìm đến bàn tay nàng.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong khoảnh khắc tay chạm tay, Tống Điềm rõ ràng hơi run lên, lần trước Cố Hiển Thành vừa cảm nhận được nàng run hắn liền bỏ tay ra nhưng lần này, hắn không như vậy.

Không hề lùi bước mà ngược lại còn nắm chặt hơn, Tống Điềm chậm rãi ngẩng đầu lên, bên tai cũng dần đỏ ửng.

"Vốn dĩ, hôm nay ta rất bận." Cố Hiển Thành nói. "Biết vì sao, cuối cùng ta lại ra ngoài không?"

Tống Điềm chậm rãi lắc đầu, "Ta cũng muốn biết, ngài giống như, mỗi lần ta gặp nguy hiểm đều rất kịp thời xuất hiện, hôm nay... ngài... cố ý đi tìm ta sao?"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

Nghe chính miệng hắn thừa nhận, mặt Tống Điềm hoàn toàn đỏ lên, Cố Hiển Thành nghĩ ngợi, hắn không muốn tiếp tục kéo dài nữa.

Vì thế hắn hỏi: "Hôm nay tới tìm nàng là muốn hỏi, lần trước những lời ta nói, nàng nghĩ thế nào rồi?"

Tống Điềm nghi hoặc, theo bản năng hỏi lại: "Lời nào?"

Nàng vừa hỏi xong, sắc mặt Cố Hiển Thành liềm trầm xuống, "Nàng quên rồi?"

Tống Điềm sửng sốt cuối cùng cũng phản ứng lại.

Trên mặt nàng càng đỏ hơn, đã là lúc nào rồi, Đại tướng quân lại đột nhiên hỏi chuyện này.

Nàng rõ ràng muốn trốn tránh lại giả ngốc, nhưng lần này, nói thế nào Cố Hiển Thành cũng không để nàng trốn tránh.

Bàn tay nắm tay nàng lại càng chặt hơn, vành tai Tống Điềm đã đỏ lắm rồi, "Ngài... ngài..."

Nàng nghĩ không muốn nói tiếp chủ đề này nhưng Cố Hiển Thành lại nhìn thấu sự do dự của nàng, suy nghĩ một lát, hắn chớp mắt, nặng nề rên một tiếng, Tống Điềm quả nhiên lập tức bị doạ sợ.

"Ngài sao thế... đau lắm sao..."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng, "Chân rất đau."

Tống Điềm nhìn chân hắn, trong lòng lập tức sụp đổ, Cố Hiển Thành tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Phỏng chừng là tổn thương đến xương cốt, trở về cũng chỉ có Phúc Quý chăm sóc ta."

Tống Điềm ngơ ngác nhìn hắn: "Ngài vì cứu ta mà bị thương... ta... ta chăm sóc ngài..."

Cố Hiển Thành rũ mắt, cố ý nói: "Nhưng nàng chưa nghĩ thông, truyền ra ngoài, đối với nàng không tốt; bản tướng cũng không miễn cưỡng nàng."

Tống Điềm đương nhiên hiểu ý tứ trong lời hắn, ngực nàng thình thịch nhảy lên, nàng trầm mặc một hồi lâu, như là gom cho đủ dũng khí.

Cuối cùng, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói, "Ngài không để ý... ta là quả phụ..."

"Ta không để ý."

"Ta từng gả một lần rồi, còn có một đứa trẻ."

"Cũng không sao."

Tống Điềm sững sờ nhìn hắn, "Thân phận ta thấp... chỉ là trù nương..."

Cố Hiển Thành không đáp, nhìn nàng, rất nhanh sau đó lại cầm lấy tay nàng.

"Ba năm trước bản tướng mất trí nhớ."

Tống Điềm ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên đại tướng quân nói chuyện của hắn.

"Vài năm nay, ta vẫn luôn đi tìm manh mối, nhưng lại không tìm thấy gì cả, nhưng ta có thể khẳng định, ta cũng không phải xuất thân thế gia gì cả, lại có rất nhiều tật xấu. Ngô Vương không vừa mắt ta, rất nhiều người cũng không để ta vào mắt, chỉ vì ta làm việc cục cằn, cùng bọn họ khác nhau một trời một vực. Trong mắt bọn họ, là ta gặp may mới ngồi được vào vị trí này, cho nên ta..."

"Ngài không phải!" Tống Điềm đột nhiên ngắt lời hắn.

"Ngài không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào! Ngài ngồi vào vị trí này, tất cả đều dựa vào chính mình! Ngài dũng mãnh thiện chiến, có dũng có mưu, còn thật lòng vì dân chúng mà suy nghĩ! Ngài là một vị tướng quân tốt!"

Tống Điềm kích động một hơi nói rất nhiều, trong mắt Cố Hiển Thành ngập tràn ý cười.

"Nàng nghĩ vậy sao." Hắn vừa nói vừa kéo tay Tống Điềm đặt lên ngực mình. "Cho nên, ý của ta là, ta cũng không phải trạng nguyên lang hay thám hoa lang gì đó, càng không phải quý tộc, có lẽ trước khi cứu Bệ hạ, ta chỉ là một tên nông dân bình thường, nếu là như vậy, nàng có nguyện ý ở bên ta không?"

Tống Điềm trì độn.

Nông dân?

Nếu như hắn chỉ là một người bình thường, vậy nàng có gì mà phải do dự đây.

Vì thế trước ánh mắt chờ mong của Cố Hiển Thành, Tống Điềm khẽ gật đầu.

Ánh mắt Cố Hiển Thành loé lên, bởi vì kích động, hắn liền kéo cả người nàng lại.

Hai người đều run lên, lúc này Tống Điềm đang nằm sấp trên ngực hắn, hai má đỏ như đoá hai đường nở rộ, một tay Cố Hiển Thành nắm tay nàng,tay còn lại khẽ xoa hai má nàng.

Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu.

"Chờ ra khỏi đây, ta xử lý xong mấy chuyện hỗn loạn bên ngoài sẽ đón nàng qua cửa."

Qua... qua cửa?

Hắn tính xa như vậy?

Tống Điềm sững sờ nhìn hắn, biểu cảm ngốc nghếch liền khiến tim hắn mềm nhũn, hắn cong môi, vòng một tay ra sau gáy nàng, chế trụ đầu nàng, hơi dùng sức ngẩng đầu lên.

Hai người cách nhau càng ngày càng gầy, hô hấp dần hỗn loạn. Tiếng tim đập càng lúc càng lớn.

Ngay lúc chỉ còn một khoảng cách nhỏ, ngoài cửa động bất chợt truyền đến tiếng Phúc Quý kêu lớn như heo bị chọc tiết.

"Tìm thấy rồi! Đại tướng quân! Bọn họ ở trong này!"

10 sao cắt cảnh Phúc Quý từ chương 61 trở đi! -.-

Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành trong nháy mắt tách nhau ra, bởi vì Phúc Quý đã cầm đuốc xông vào, mà phía sau hắn là một đoàn binh lính Thành Dương quân, bao gồm cả Tiểu Thập, Tiểu Thất và cả Phó Ngạn.

"Tướng quân~~~" Phúc Quý nghẹn ngào, vọt tới, gân xanh trên trán Cố Hiển Thành giật giật, kiềm chế lắm mới không phát tác tại chỗ.

Phúc Quý khóc so với Tống Điềm còn phô trương hơn. Cố Hiển Thành mặt mày vô cảm.

Lúc hắn được nâng ra khỏi sơn động thì đã hôn mê, mới vừa rồi ở trong sơn động kì thật vẫn luôn cố gắng chống đỡ. Tống Điềm cũng vậy.

Dù được che chở kĩ càng nhưng vẫn bị thương, lúc thấy binh lính Thành Dương quân chạy tới, thần kinh nàng được thả lỏng, đau đớn trên người cũng lập tức kéo đến, không đi được mấy bước đã hôn mê bất tỉnh.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.