Chương trước
Chương sau
"Đa tạ Đại tướng quân..."

Tống Điềm nhỏ giọng cảm tạ rồi nhận lấy tổ yến, đại khái là thấy nàng không được tự nhiên, Phúc Quý ho nhẹ một tiếng, cố ý lớn tiếng nói, "Không cần cảm tạ! Đại tướng quân chúng ta ý à, để ý từng người một! Nhà bếp gần đây vất vả, đợi khách quý đi rồi, nhất định sẽ có tiền thưởng!"

Mọi người hoan hô không ngớt, nhưng lời này vừa nói ra, Lý Phúc Thành liền cảm thấy hắn như đang có ý đuổi khách.

Cái gì gọi là đợi khách quý đi rồi...

Hắn hừ lạnh, cũng không cam lòng yếu thế, "Ngô Vương điện hạ chúng ta cũng sẽ không bạc đãi các vị, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, Điện hạ cũng theo lẽ thường thưởng cho các vị! Tống trù nương, yến hội bắt đầu rồi, mang thức ăn lên đi!"

Lý Phúc Thành nói xong liền lườm Phúc quý rồi mới đi.

Hiển nhiên, Phúc Quý chưa thoả cơn tức, Tiểu Điệp chỉ có thể cười an ủi hắn, "Bỏ đi, hắn là công công, ngươi so đo với hắn làm gì."

Ngay lập tức giận dỗi của Phúc Quý tan biết, cười nói: "Đa tạ Tiểu Điệp cô nương." Sau đó hắn lại đi đến bên cạnh Tống Điềm, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Tướng quân có đặc biệt dặn ta nói mấy câu, tổ yến là cho một mình cô, Đại tướng quân vốn không định tổ chức yến hội hôm nay, biết cô mệt nhọc, đều do tên Ngô Vương kia."

Tống Điềm mím môi đáp, "Ta biết, ngươi giúp ta cảm tạ Đại tướng quân."

"Không sao không sao, cô biết được tâm ý của Đại tướng quân là được rồi."

Tâm ý của hắn...

Tống Điềm cầm đồ trong tay, trái tim ấm áp.

Yến tiệc bắt đầu.

Ý của Ngô Vương là muốn xử lý tốt mọi chuyện xong rồi thì để các tướng sĩ trong quân ăn mừng, Cố Hiển Thành đen mặt, "Ngày thường các tướng sĩ đều cơm no áo ấm, vài ngày trước cũng đã mổ cừu mổ dê khao quân, không cần thiết lại ăn, Ngô Vương điện hạ thân phận quý giá, ngài ăn ngon là được rồi."

Ngô Vương đáp, "Đó là Đại tướng quân nghĩ thế, bản vương lại không cảm thấy thế, mà nói đi cũng phải nói lại, trong quân nhiều người, lần này bản vương đi vội không mang đủ nhân thủ, muốn khao tướng sĩ cũng khó khăn. Lý Phúc Thành, đi lấy rượu ngon tới, phát cho các tướng sĩ, lại lấy cả vải bông nữa, cho mọi người làm quần áo mùa đông."

Cố Hiển Thành khẽ gầm, "Uống rượu hỏng việc."

Ngô Vương vặc lại, "Bản vương cũng không nói phải uống ngay."

Tóm lại, hai người cứ ngươi một câu ta một câu không ai nhịn ai, Tô Chinh và Lục Thời An chỉ có thể cố cười làm dịu đi bầu không khí.

Nhanh chóng, Tống Điềm dẫn người mang thức ăn lên, khẩu chiến (đấu võ mồm) giữa hai người mới tạm kết thúc.

Hôm nay Đơn sư phó không có ở đây, hiển nhiên mọi người đều chú ý tới Tống Điềm, tuy rằng nhìn qua những món nàng làm không có gì đặc biệt nhưng lại không ai chê bai, Ngô Vương nhìn mấy món bày trước mặt mình, liếc Lý Phúc Thành, Lý Phúc Thành nháy mắt đã hiểu, "Tống trù nương, Điện hạ mời ngươi nói rõ nguồn gốc mấy món ăn này."

Tống Điềm ngẩng đầu nhìn thì thấy Ngô Vương đang xem hai món cá, nàng liền cẩn thận nói rõ nguyên liệu cũng như cách thức làm món ăn, mọi người ở đây nghe xong liền thổn thức không thôi.

Ngô Vương gật đầu: "Nghe thì đúng là không sai, bản vương còn muốn đậu phụ thượng hạng, tại sao không có?"

Tống Điềm ngập ngừng một chút, chỉ tay vào cái nồi đất bên cạnh, nắp nồi vừa mở ra thì Lý Phúc Thành lập tức cười, "Tống trù nương, đậu phụ thượng hạng ở kinh thành không phải là dùng đậu phụ nấu, cách làm giống như đậu phụ gà lúc trước ngươi làm, chỉ là dùng thịt cá."

Tống Điềm sửng sốt, "Ta... không biết."

Lý Phúc Thành cười, "Tống trù nương chưa từng đến kinh thành, không biết cũng là bình thường."

Cố Hiển Thành sầm mặc, những người khác trong Thành Dương quân cũng vậy, lời này có ý gì, cười nhạo Thành Dương quân bọn họ chưa trải sự đời?

Bất tri bất giác, mọi người đã sớm coi Tống Điềm là một thành viên trong đại gia đình Thành Dương quân.

Cố Hiển Thành cười lạnh: "Không phải Tống trù nương chưa từng đến kinh thành mà là kinh thành quái đản, đậu phụ chính là đậu phụ lại còn dùng thịt cá làm giả."

Lý Phúc Thành mỉa mai, "Lời của Đại tướng quân sai rồi, ngày trước Tống trù nương cũng làm đậu phụ gà như vậy đó thôi."

"Đậu phụ gà tốt xấu gì bên trong vừa có gà vừa có đậu thì gọi thế có gì sai, hơn nữa Đại tướng quân nói chuyện, khi nào đến phiên hạ nhân như ngươi xen mồm vào?! Đại tướng quân nói chuyện với ngươi à?" Phúc Quý chống nạnh mắng to.

Lý Phúc Thành sửng sốt, nhìn qua Ngô Vương, Cố Hiển Thành cũng nhìn Ngô Vương thấy hắn không đáp, Lý Phúc Thành lập tức nói: "Nô tài lanh mồm lanh miệng, Đại tướng quân thứ tội."

Cố Hiển Thành lạnh lùng liếc hắn một cái, lúc này Ngô Vương mới nói, "Không sao, kinh thành có đậu phụ thượng hạng thì biên quan cũng có kiểu của biên quan, nhập gia tuỳ tục."

Ngô Vương nói xong, Lý Phúc Thành hiểu ý lập tức hầu hạ múc cho Ngô Vương một thìa vào bát.

Không ngờ Ngô Vương vừa nếm xong thì ánh mắt sáng bừng, nhìn Tống Điềm thật sâu.

Sau đó hắn theo thứ tự nếm thử các món còn lại trên bàn, quả nhiên đều bất ngờ.

"Không tệ, thưởng!"

Lý Phúc Thành vội vàng phất tay, sau lưng liền có hai tiểu thái giám đi lên, trong tay mỗi người cầm một cái hộp, Lý Phúc Thành cười nói với Tống Điềm, "Đây là Điện hạ chuẩn bị từ sớm, cố ý thưởng Tống trù nương vất vả, nhận lấy đi."

Tống Điềm kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, kể cả Ngô Vương, trong lòng Tống Điềm muốn cự tuyệt nhưng ánh mắt Ngô Vương như đang có áp bức vô hình, nàng do dự một chút, thi lễ: "Tạ Điện hạ."

Ngô Vương vừa lòng gật đầu, Lý Phúc Thành cười đưa đồ qua, Tống Điềm nhận lấy rồi lui xuống.

Trên bàn tiệc.

Tô Chinh mở lời báo lại chuyện tình ở huyện Võ Công cho Ngô Vương, không hề ngoài ý muốn, Ngô Vương cũng lập tức tiến cử hai ba người, nhanh đến mức như đã có sự chuẩn bị, chỉ chờ Tô Chinh hỏi, mọi người đều có suy nghĩ riêng mà đưa mắt nhìn nhau.

Tô Chinh nói: "Điện hạ tiến cử, hạ quan nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ, không biết kế tiếp Điện hạ dự định thế nào...?"

Ngô Vương nhìn hắn, còn có Cố Hiển Thành đáp: "Không vội, bản vương dự định ở trong quân thêm ít thời gian, còn muốn đi tuần tra mấy huyện biên quan một lần, nhất là huyện Võ Công, huyện Thanh Sơn, mấy nơi trọng yếu."

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, sắc mặt Cố Hiển Thành đã tối sầm.

Ngô Vương cũng không khá hơn, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, rõ ràng cũng không thoải mái.

Không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người lại được đốt lên, Tô Chinh vội nói, "Kỳ thật, Điện hạ có thể đích thân đi tuần tra cũng là việc tốt, ta cũng dự định ngày mai đến huyện Võ Công một chuyến, không biết Điện hạ có muốn đồng hành không?"

Tô Chinh mỉm cười hỏi ý, Ngô Vương nghĩ ngợi một chút rồi đáp, "Tô đại nhân đi xử lý án cứu trợ thiên tai?"

"Dạ, Chu Chí tuy rằng đã đền tội nhưng vẫn còn chuyện cần xử lý nốt."

Ngô Vương gật đầu: "Cũng tốt, vậy bản vương đi cùng ngươi."

Tô Chinh mỉm cười gật đầu.

Một bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc, sau đó, Cố Hiển Thành lập tức trở về doanh trướng của mình.

Phúc Quý đi theo: "Đúng là xúi quẩy, thật là mệt chết nô tài rồi! Đại tướng quân có mệt không ạ?"

Cố Hiển Thành lười đáp lời, cởi bỏ áo khoác ngoài.

Phúc Quý lập tức nói: "Nô tài đi chuẩn bị nước."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

Lúc này trời cũng đã tối đen.

Mọi người mấy ngày nay vì chuyện của Chu Chí mà mệt mỏi không ít, kể cả Tô Chinh và Lục Thời An, đều đã trở về doanh trướng nghỉ ngơi từ sớm.

Trong quân tựa hồ rất yên tĩnh, chỉ là trời vừa tối, từ đằng sau doanh trướng của Ngô Vương, một thân ảnh lặng yên không tiếng động đi ra.

Vừa nhìn qua thì người này mặc y phục thái giám, dáng người cũng thấp bé, làn da trắng như tuyết, rõ ràng là một nữ tử, vừa nhìn kĩ gương mặt, đây chẳng phải là Liễu Thấm sao?

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Nàng ta cúi đầu, trên tay bưng cái gì đó, lặng lẽ đi về phía phường giặt.

Đậu Khấu lúc này chưa ngủ. Phường giặt quá nhiều việc vặt vãnh, hơn nữa mọi người đều biết nàng ta bị phạt nên ai cũng muốn đạp thêm một chân lên người nàng ta, muộn như vậy vẫn phải làm việc, cũng chỉ có nàng.

Đậu Khấu bản tính khó dời, vừa làm vừa mắng chửi, nhưng nàng ta cũng không dám mắng quá lớn tiếng, nếu lỡ đánh thức ma ma quản sự, vậy tối nay nàng cũng đừng mong được ngủ.

Bàn tay vốn dĩ non mịn, nhưng bây giờ đã trở nên thô ráp, thời gian dài làm việc trong nước lạnh vừa khô lại vừa nhiều vết chai, giống như củ cải. Đậu Khấu nhịn không được muốn khóc, chỉ là nước mắt vừa rớt xuống thì đã nghe thấy đằng sau có tiếng nói âm u truyền đến.

"Ngươi khóc có ích lợi gì? Trên đời này nước mắt là thứ vô dụng nhất, kể cả ngươi có phát tiết vào cái cây cũng như vậy thôi."

"Ai?!" Đậu Khấu bị hoảng sợ, lập tức quay đầu nhìn lại.

Liễu Thấm đi ra từ chỗ tối, "Ta có thể giúp ngươi."

Đậu Khấu nhìn ả ta một lượt từ trên xuống, nàng nói, "Ngươi... ngươi là nữ nhân?"

Liễu Thấm cười, "Cũng không ngu ngốc lắm."

Đậu Khấu quả thật không ngốc, nàng ta dù ở phường giặt nhiều việc nhưng cũng nghe ngóng được nhiều chuyện trong quân doanh, Thành Dương quân không có thái giám, có nghĩa là tiểu thái giám này là người của Ngô Vương.

"Ngươi... ngươi là người của Ngô Vương điện hạ... Ngươi làm gì ở đây?"

Liễu Thấm cười càng tươi: "Đúng vậy, không những không ngu ngốc mà cũng có mấy phần thông minh."

"Ta đến... đương nhiên là giúp ngươi, ngươi tên Đậu Khấu đúng không, nếu muốn thoát kiếp vất vả như này, thì đi theo ta."

Liễu Thấm nói xong liền xoay người rời đi, Đậu Khấu đứng tại chỗ, do dự một lát xong cũng cắn răng đi theo.

*

Phúc Quý xách thùng nước vào trên mặt vẫn còn vương ý cười, Cố Hiển Thành nhìn thấy liền hỏi.

"Vừa rồi nô tài thấy không đủ nước nóng nên đã đến nhà bếp, bên kia lúc này náo nhiệt cực kì, bọn họ đang huyên náo đòi Tống trù nương làm chủ mời khác. Mọi người đang cùng ăn cơm, nô tài thấy vui lắm, cũng muốn gia nhập."

Cố Hiển Thành ngẩn người.

"Làm chủ mời khách?"

Phúc Quý đáp: "Đúng ạ, mấy nay không phản rất bận sao, nhà bếp được thưởng, mọi người đều ồn ào vui vẻ." Trong mắt Phúc Quý tràn đầy hâm mộ, tựa hồ nếu không phải xách nước cho Đại tướng quân thì hắn đã ngồi yên vị ở trong bếp rồi.

Cố Hiển Thành trầm mặc một lát, hỏi: "Muốn đi?"

"A?" Phúc Quý phản ứng lại, lập tức đáp, "Muốn ạ! Nô tài... có thể không?"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

"Cảm ơn Đại tướng quân!" Phúc Quý loảng xoảng buông thùng nước trong tay xuống, sau đó như một làn khói chạy đi.

Tốc độ nhanh đến mức Cố Hiển Thành còn chưa kịp phản ứng lại. Hắn ngẩn ra, sau đó khẽ nhếch môi cười.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Nhà bếp quả thật rất náo nhiệt, bên trong có khoảng hơn mười người đang cùng nhau tổng lực làm một bàn đồ ăn phong phú, những người khác thì vây quanh bàn, cười cười nói nói, có người còn hưng phấn lấy hai bầu rượu tới.

Tống Điềm cũng đang cười đến mức mười phần vui vẻ, không nhịn được trước lời khuyên của mọi người, nàng cũng uống mấy chén.

Nàng chưa từng uống rượu, cũng không biết có thể uống bao nhiêu, chỉ là rượu này tuy cay nhưng lại rất thơm, Tống Điềm không ghét hương vị này, thêm mấy chén vào bụng, hai má đỏ ửng lên.

Phúc Quý chạy đến liền mặt dày ngồi vào, hắn có duyên nên đi đến đâu cũng hoà nhập được, nhà bếp nhanh chóng đáng chén một trận vui vẻ.

Uống rượu ăn cơm, khoái hoạt nhân gian.

Ánh trăng chả mấy chốc đã lên đến đỉnh, giờ hợi một khắc, mọi người thấy cũng không còn sớm liền dần dần tản đi.

Phúc Quý uống nhiều, đầu lưỡi cũng không thẳng được nữa.

"Ai~~ sao các người lại đi rồi? Không uống nữa à? Uống đi chứ~~"

Có người chê cười hắn: "Còn đòi uống nữa, lát nữa Đại tướng quân gọi ngươi lại không thấy đâu thì ngươi chết, còn không nhanh về hầu hạ đi."

Phúc Quý đáp: "Không sao, buổi tối Đại tướng quân chưa từng cần người hầu hạ, ta mà đến có khi còn bị mắng... Hơn nữa Đại tướng quân biết ta đến nhà bếp, sẽ không gọi..."

Tống Điềm cũng mơ mơ màng màng nghe được ba chữ Đại tướng quân, trong óc nàng bất giác hiện lên thân ảnh Cố Hiển Thành...

Nàng trước giờ chưa từng say rượu, càng không biết cảm giác say rượu như thế nào, chỉ là nàng nghĩ, bỗng nhiên rất muốn gặp hắn một lần.

Tống Điềm cảm thấy, có lẽ nàng say rồi.

Mà chết ở chỗ, trước mắt nàng tựa hồ nhìn thấy Đại tướng quân, hắn mắc áo màu xanh, là tấm vải nàng tự mình chọn, xuất hiện ở cửa nhà ăn, đang từng bước đi về phía nàng...

Tống Điềm cảm thấy, nàng thật sự rất say...

Khoan đã...

Là thật!

Tống Điềm hoảng hốt nhìn Cố Hiển Thành đi đến trước mặt nàng, người xung quanh đã sớm tỉnh táo, lập tức đứng dậy tản đi hết, "Đại tướng quân..."

Cố Hiển Thành nhìn bọn họ khẽ gật, một đám người như bôi dầu vào lòng chân, lập tức rời đi.

Ngoại trừ Phúc Quý ngốc nghếch, vẫn đang tựa vào bàn nôn oẹ.

Vừa nôn vừa gào: "Sao lại không uống nữa, tiếp tục đi, một đám ngươi, các ngươi có được không hả?"

Cố Hiển Thành ghét bỏ nhìn hắn, "Đi về ngay!"

Phúc Quý mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Hiển Thành liền cười, "Đại tướng quân? Ngài đến đón nô tài à?"

Cố Hiển Thành: "..."

"Mặt mũi ngươi cũng lớn nhỉ?"

Phúc Quý say lắm rồi, còn thực sự sờ mặt mình, "Mặt ta sao... a... ta biết... so với Tống trù nương quả nhiên to hơn..."

Cố Hiển Thành: "..."

Tống Điềm: "..."

Một cơn gió lạnh thổi qua, Phúc Quý đối mặt với ánh mắt của Cố Hiển Thành, rốt cuộc lấy lại tinh thần: "Tướng... tướng quân... nô tài say... là rượu nói..." Nói xong hắn nhìn Tống Điềm, lập tức đứng thẳng dậy không dám chậm trễ chạy biến.

Lúc này Cố Hiển Thành mới quay sang nhìn Tống Điềm, Tống Điềm ngơ ngác nhìn lại hắn, ánh mắt rõ ràng có chút mê ly.

"Say rồi?" Cố Hiển Thành hỏi.

"Sao ngài lại đến đây?"

Cố Hiển Thành nhìn mấy cái ly với bầu rượu trên bàn, hừ, uống không ít đâu.

"Có thể đứng lên không?" Cố Hiển Thành hỏi tiếp.

Tống Điềm xoa xoa huyệt thái dương, "Có thể..."

Nàng chống tay lên bàn đứng dậy nhưng vừa đứng lên thân hình đã lung lay, Cố Hiển Thành vươn tay định đỡ nàng, kết quả, Tống Điềm vậy mà lại tự đứng vững được.

Cố Hiển Thành thoáng có chút tiếc nuối thu tay lại.

Đứng vững rồi, Tống Điềm lại hỏi lại: "Tướng quân, sao ngài lại đến đây?"

Cố Hiển Thành nhìn nàng, "Bản tướng... bản tướng đến đón Phúc Quý..."

(Phúc Quý nghe được chắc vui lắm =)))) )

Tống Điềm: "..." Nàng chậm rãi mím môi cười, trong lòng lại lặng lẽ bổ sung 'đồ lừa đảo'

Nàng cũng không say lắm, mặc dù say thật thì cũng không ngốc.

Vừa rồi rõ ràng không hề có ý đỡ Phúc Quý về.

Hai má nàng nóng lên, có lẽ do nàng uống nhiều quá, nàng nghĩ vậy.

Cho nên khi Cố Hiển Thành nói, "Ta đưa nàng về." Tống Điềm cũng không phản bác mà chỉ ngơ ngác gật đầu.

Hai người cùng nhau đi khỏi nhà ăn, từ nhà bếp đến nơi ở của Tống Điềm rất gần, trước khi về, Tống Điềm còn đi qua chỗ Chu tỷ đón Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đã ngủ say từ lâu.

Chu tỷ thấy Tống Điềm uống không ít rượu liền hỏi: "Muội có đi được không đó? Nếu không để ta đưa muội về?"

"Không sao." Tống Điềm vội đáp.

Cố Hiển Thành đứng cách đó không xa đợi nàng, sợ tị hiềm, Tống Điềm nói thế nào cũng không cho hắn đến gần, hiện tại không thể để Chu tỷ đưa nàng về được.

Ôm Tiểu Bảo xong Tống Điềm nhanh chóng rời đi, đi một đoạn, Cố Hiển Thành liền đuổi theo tới bên cạnh nàng.

Hắn giơ tay, không nói gì đã ôm lấy Tiểu Bảo đã say ngủ trong lòng Tống Điềm, Tống Điềm ngủ rất say, hơi cử động liền tiếp tục dụi vào ngực Cố Hiển Thành ngủ tiếp.

Không biết vì sao, Tống Điềm nhìn cảnh này bất giác thấy mắt hơi nóng, hai người lặng lẽ đi cùng nhau.

"Đêm nay sao lại muốn mời khách?" Đất trời tối tăm, thanh âm Cố Hiển Thành theo gió truyền đến, Tống Điềm nhẹ giọng đáp: "Lúc trước được ngài thưởng, mọi người đều rất vui vẻ, ồn ào muốn ta mời khách, nghĩ đến vào quân doanh lâu vậy rồi cũng nên mời một bữa, mượn cơ hội này cũng tốt."

Thanh âm của nàng ôn nhu giống như cơn gió thu đầu mùa, Cố Hiển Thành bất giác đi chậm lại.

"Ừm."

Nói đến đây, Tống Điềm bỗng nhiên nhớ ra: "Hôm nay Điện hạ thưởng đồ quá quý trọng... Ta không nhận nổi, ta có thể nhờ ngài, ngài bớt chút thời gian giúp ta trả lại cho Điện hạ, được không?"

Cố Hiển Thành hỏi, "Thưởng cái gì?"

"Ta chưa xem." Tống Điềm thành thật đáp.

"Vậy lát nữa xem qua đi rồi nói sau."

"Được."

Đoạn đường này vốn rất ngắn nhưng tựa như lại đi rất lâu, rượu mà nhà bếp uống cũng không phải là rượu ngon của Ngô Vương trên yến hội mà chỉ là rượu gạo bình thường.

Loại rượu này có một đặc điểm, bình thường thì không sao nhưng uống xong mà ra gió sẽ ngấm rất say, vừa rồi Tống Điềm không cảm thấy gì nhưng đi một lúc, gió lạnh thổi qua nàng liền cảm thấy lung lay như muốn hôn mê.

Bước chân cũng trở nên phiêu đãng.

Chính nàng còn chưa cảm thấy gì nhưng trong mắt người khác, nàng đang đi theo đường xong, Cố Hiển Thành không nhịn được trong mắt tràn đầy ý cười, bất tri bất giác đã đến gần hơn, kéo nàng đến phạm vi hắn có thể đỡ được.

Đến khi về đến doanh trướng của nàng, trước sân có một bậc thang nhỏ, Tống Điềm mơ mơ hồ hồ dưới chân bước một cái lập tức liền không vững chúi về phía trước, may mà Cố Hiển Thành đã sớm có chuẩn bị, đưa tay đỡ lại, vòng eo mềm mại của nàng được một cánh tay cứng rắt như sắt ôm lấy.

Tống Điềm ngẩng đầu theo bản năng, trong mắt ngập sương, không rõ là mơ hay thực.

Nàng vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng âm thanh đến môi bỗng nhiên dừng lại.

Nếu là mơ thì tốt.

Chỉ có ở trong mơ, nàng mới có thể không kiêng nể gì.

Đôi mắt Cố Hiển Thành sâu thẳm như biển khơi, sâu không thấy đáy, Tống Điềm ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, vì thế hắn phát hiện, nàng uống say rồi lá gan liền lớn hơn bình thường.

Cố Hiển Thành hỏi thử: "Có đi được nữa không?"

Tống Điềm ngẩn người, lắc đầu. "Không đi được~"

Hai ngươi yên tĩnh chớp mắt, Cố Hiển Thành dụ dỗ: "Vậy làm sao bây giờ?"

Tống Điềm nghĩ nghĩ, cười nói: "Ngài cõng ta?"

Cánh tay Cố Hiển Thành đột ngột siết chặt.

Cõng nàng?

Cố Hiển Thành đương nhiên không phải không phải, đừng nói là trước mặt hắn ôm một đứa nhỏ, cho dù là có mấy chục cân đá tảng, hắn vẫn có thể cõng nàng, chỉ là...

Người trước mặt hắn lúc này có chút khác người mà hắn biết, Cố Hiển Thành không biết nghĩ gì buột miệng hỏi: "Nàng biết ta là ai không?"

Tống Điềm lúc này đã say thật rồi.

Nàng ngây ngô cười, "Biết..."

"Ngài là tướng quân mặt than!"

Cố Hiển Thành: "..."

Mặt than?

"Mặt ta rất đen sao?" Cố Hiển Thành tiếp tục hỏi.

Tống Điềm có lẽ là say đến không biết gì rồi, vừa nói vừa cười cong cả mắt: "Lần đầu tiên ở Trần gia thôn gặp được ngài, ngài trông doạ người chết đi được... lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, mỗi lần cùng ta nói chuyện đều giống như ta thiếu nợ ngài. Không phải mặt than thì là gì hả tướng quân?"

Cố Hiển Thành cẩn thận nhớ, hắn có sao?

Tống Điềm: "Lúc ta lên xe ngựa Quách gia rời khỏi Trần gia thôn, ta vừa đi qua ngài liếc mắt một cái còn trừng ta, ta còn nghĩ, ta đắc tội ngài lúc nào chứ..."

Cố Hiển Thành cuối cùng cũng nhớ ra.

"Lúc đó ta..." Thanh âm hắn có chút bất đắc dĩ. Lúc đó ngực hắn đau như tra tấn, cứ nhìn thấy nàng là đau, cho nên sắc mặt mới nghiêm túc như thế. Hơn nữa hắn cũng không hiểu nổi, nàng khi đó sao lại gặp nhiều chuyện tủi thân như vậy.

Vậy là... hắn đã làm nàng sợ sao?

Tống Điềm rõ ràng không vui, vì thế ngực Cố Hiển Thành lại mơ hồ thấy đau, hắn vội vã nói: "Là ta sai, ta xin lỗi nàng."

Tống Điềm đáp: "Thật sao?"

"Thật!" Vì thế nàng lại cười, "Được, ta nhận."

"Chỉ là về sau, ngài không được nghiêm mặt với ta nữa."

Cố Hiển Thành cẩn thận suy nghĩ, hắn chưa từng bày ra vẻ mặt khó chịu với nàng mà?

Mặc dù lúc trước hoài nghi nàng hạ cổ độc hắn cũng chưa từng có ý nghĩ như vậy.

Tống Điềm còn đang than thở, chỉ là thanh âm càng ngày càng nhỏ, Cố Hiển Thành không nghe thấy, liền cúi sát lại để nghe.

Lúc này, nàng không oán giận nữa mà thấy tủi thân vô cùng, trong nháy mắt, ngực Cố Hiển Thành như bị dao đâm. Hắn biết, hắn xong rồi.

Hốc mắt Tống Điềm đỏ lên, "Nương~~"

Cố Hiển Thành sửng sốt. Nàng nhớ người nhà sao?

Đại tướng quân cảm thấy tình huống bây giờ có chút khó giải quyết, hắn không có người nhà, càng không biết an ủi thế nào, do dự một chút, Cố Hiển Thành liền ngồi xuống trước mặt nàng: "Không phải muốn cõng sao?"

Tống Điềm dụi mắt, nàng không tỉnh mắt nhưng nhìn bóng lưng rộng lớn trước mặt, nàng nhớ lại hồi còn nhỏ.

Lúc đó mẹ kế chưa xuất hiện... phụ thân cũng thật lòng yêu thương gia đình, tết nguyên tiêu cũng từng cõng nàng đi xem hoa đăng, giống như bây giờ...

"Cha..." Tống Điềm lại muốn khóc.

Đồng thời, Cố Hiển Thành cảm giác mình lại đau hơn.

Nhớ nương xong nhớ đến cha?

Cố Hiển Thành cực kì bất đắc dĩ.

Nhưng mà cũng nhanh, Tống Điềm dụi dụi mắt xong liền nằm sấp lên lưng hắn, trong nháy mắt, Cố Hiển Thành cứng đờ người.

Phía sau lưng là thân ảnh mềm mại của nàng khiến hắn có một cảm xúc quái dị không thích hợp, Cố Hiển Thành cố gắng ép xuống.

Thật sự là... khổ không nói nên lời.

Tống Điềm ghé vào lưng hắn, hai cánh tay cũng tự nhiên vòng qua cổ hắn, hương hoa nhài quen thuộc lập tức bao phủ, trong đầu hắn như có một tảng đá lớn sụp đổ, Đại tướng quân cõng Tống Điềm đi từng bước vào trong.

Cũng chỉ có vài bước nữa, nhanh chóng đã vào trong doanh trướng, Cố Hiển Thành nhìn qua một vòng, trước tiên đặt Tiểu Bảo ngủ say sưa lên giường, sau đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm nghiêng người nhìn một đứa nhỏ khác trên lưng mình.

Trong mắt hắn, nàng quá gầy cũng quá nhẹ, so với Tiểu Bảo cũng không khác biệt bao nhiêu. Cho nên hắn không thể tưởng tượng nổi, một người chính mình còn chưa lo xong sao có thể sinh được Tiểu Bảo lại còn một thân một mình đi biên quan.

Hiện tại hắn rất muốn biết quá khứ nàng đã trải qua chuyện gì.

Tống Điềm vẫn đang mơ màng gọi mẹ, Cố Hiển Thành cõng người đi một vòng quanh phòng, rồi mới quay lại giường, hắn muốn thả người xuống nhưng Tống Điềm say lắm, hai cánh tay nhỏ nhắn nhất quyết không chịu buông ra.

"Nương... đừng đi... đừng đi..."

Cố Hiển Thành bất đắc dĩ nói: "Ta không đi."

"Con nhớ nương lắm... nương... Vì sao nương không đến gặp con nữa? Con nhớ những lúc ngươi đến gặp con trong mộng..."

Gặp trong mộng?

Hô hấp Cố Hiển Thành sững lại.

Nàng cũng không có mẫu thân sao?

"Vài năm nay con sống không tốt chút nào... nương... nương biết không, gả đến Cố gia, ngày qua ngày đều rất buồn chán... mẹ chồng... tuy mẹ chồng so với mẹ kế vẫn tốt hơn... nhưng ở trước mặt bà con cũng không dám tuỳ ý... may mà... may mà..."

Đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành nghe thấy nàng nói chuyện nhà chồng, tim hắn siết chặt, hỏi: "Mẹ chồng nàng đối xử với nàng không tốt sao?"

Tống Điềm vô thức trả lời, "Cũng không phải không tốt..."

"Vậy thì như nào?"

"Thì... cũng không phải là ruột thịt, ta chỉ là con dâu Cố gia thôi mà..."

Ánh mắt Cố Hiển Thành tối sầm, "Vậy phu quân nàng đâu?"

"Phu quân?" Tống Điềm cảm thấy danh xưng này có chút xa lạ.

"Đúng, phu quân của nàng."

Tống Điềm bất chợt mở mắt ra. "Ta không có phu quân."

Cố Hiển Thành sững người. Không có phu quân? Là nhớ ra phu quân đã chết nên thương tâm sao?

"Phu quân... Phu quân..." Tống Điềm vẫn đang lẩm bẩm, vào đến tai Cố Hiển Thành, hắn nghĩ nàng lại bắt đầu nhớ đến phu quân đã chết kia.

Từng tiếng một, quẩn quanh không dời.

Cố Hiển Thành ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: "Vẫn nên nhớ nương thì tốt hơn!"

Tống Điềm nghe thấy nương thì quả nhiên không nhắc tới phu quân nữa, Cố Hiển Thành thì thấy mình điên rồi, tự nhiên lại đi ghen tỵ với một người chết.

Hắn nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ không đáng có, sau đó lại ôm Tống Điềm đi quanh phòng một vòng nữa.

"Hiện tại đã muốn xuống chưa?"

Tống Điềm nghe hiểu những lời này. Nàng đưa mắt nhìn giường, nhỏ giọng than thở: "Không muốn~"

Không muốn xuống? Vì thế Cố Hiển Thành lại cõng nàng đi mấy vòng nữa, bộ dáng này, giống y hệt đang dỗ tiểu hài tử đi ngủ.

Rốt cuộc, không biết qua bao lâu, Tống Điềm cuối cùng cũng ngủ say trên lưng Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành thấy hô hấp nàng đều đều thì nhẹ nhàng thở ra, hắn chậm rãi đi đến giường sau đó cẩn thận từng ly từng tí buông nàng xuống.

Trong nháy mắt tiếp xúc với chăn đệm, Tống Điềm mở bừng mắt ra.

Cố Hiển Thành lúc đó vẫn đang giữ nguyên tư thế khom người đỡ sau cổ nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn bỗng nhiên muốn biết lúc này Tống Điềm có nhận ra hắn không.

Nhưng đáng tiếc, Tống Điềm chỉ nhìn hắn một cái rồi lại nhắm mắt lại, Cố Hiển Thành cười cười, chỉnh lại tư thế cho nàng.

"Ưm~~"

Tống Điềm đã ngủ say bất giác ngân lên thanh âm kháng nghị nho nhỏ, Cố Hiển Thành vì thế cũng không dám động đậy. Vốn dĩ tay chân hắn vụng về, định chỉnh tóc gỡ trâm cho nàng, nhưng chỉnh chưa xong lại làm rối thành một nùi.

Trong nháy mắt hắn luống cuống, "Đừng động, ta lập tức..."

Hắn bắt đầu gỡ, nhưng búi tóc của nữ nhân sao một nam nhân như hắn có thể hiểu được, thử vài lần không được còn làm Tống Điềm đau đến mức mở mắt.

Lúc này Tống Điềm nhận ra hắn.

"Đại tướng quân?"

Cố Hiển Thành cứng đờ người.

Tư thế hai người lúc này có chút ám muội, nửa người trên của Cố Hiển Thành dính sát như đang ôm lấy Tống Điềm, hô hấp giao hoà, Tống Điềm cảm giác nàng thật sự rất say.

Sao có thể mơ như vậy chứ.

Nàng thật sự, ôm tâm tư như vậy với Đại tướng quân sao?

Vốn dĩ vì say nên hai má nàng đỏ ửng, Tống Điềm cũng mặc kệ cảm xúc của mình lại nhắm mắt lại.

Bỏ đi.

Dù sao cũng là mộng.

Trong mộng thì như nào cũng được.

Cố Hiển Thành vừa rồi còn cảm giác ngực mình như siết chặt lại, hắn ngẩn ra, rõ ràng vừa rồi còn nhìn thấy trong ánh mắt nàng một tia thanh tỉnh, hắn vừa định nói gì đó thì nháy mắt, nàng lại nhắm mắt lại.

Cố Hiển Thành sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng lại tiếp tục nghịch tóc nàng, lần này hắn đã có thể giúp nàng gỡ tóc xong... chỉ là... trên tay còn lại mới sợi không cẩn thận rụng mất...

Cố Hiển Thành chột dạ vén tóc nàng sang một bên, sau đó đứng bên giường ngắm người một lúc lâu, mãi cho đến canh ba mới xoay người rời đi...

Bù cho cả nhà một chương siêu dài, hơn 5k2 chữ :))) chương này anh chị có tiến triển nên tui cũng không nỡ cắt đi á...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.