Tống Điềm đi từ trong phòng tướng quân ra, mặt nàng vẫn nóng bừng, nàng tự nói với bản thân, chẳng qua là vì cảm kích tướng quân nên mới băng bó vết thương cho hắn mà thôi.
Đại tướng quân nhất định cũng sẽ giải thích với Phó tổng binh như vậy.
Tống Điềm xua đi những ý nghĩa loạn thất bát tao trong đầu, trên đường trở về phòng, vừa đi qua khúc ngoặt nàng va phải Phúc Quý.
Tống Điềm mở to mắt, giống như không ngờ sẽ gặp được Phúc Quý ở đây, Phúc Quý cũng như vậy, "Tống đầu bếp?"
Thanh âm của Phúc Quý lớn, nháy mắt đã có rất nhiều ánh mắt nhìn qua đây, Tống Điềm lúc này mới nhận ra, trong khách điếm đã có thêm không ít người, không chỉ Phúc Quý mà còn có rất nhiều binh lính của Thành Dương quân, thậm chí có cả Mạnh Thiệu.
Mạnh Thiệu cũng đang nhìn nàng.
Tiểu Thập đứng cạnh Phúc Quý, giải thích đơn giản chuyện ngày hôm nay, Phúc Quý đau lòng gật đầu, "Ai nha... doạ chết ta, lũ khốn khiếp kia, đúng là ăn gan hùm tim báo! Ta nghe được tin, hận không thể lắp cánh đuổi tới đây, thế nào Tiểu Thập, đám người kia đã chết cả chưa, để ta qua bồi thêm một đao!"
Tống Điềm lúc này mới hiểu được, chuyện Cố Hiển Thành bị ám sát ảnh hưởng quá lớn, Thành Dương quân đã tăng thêm nhân thủ, hơn nữa nàng còn phát hiện, cả cái khách điếm này không có người ngoài, Thành Dương quân ra tay, đã bao trọn tonaf bộ khu vực xung quanh đây.
Quả nhiên, Tiểu Thập nhìn thoáng qua Tống Điềm, nói: "Tống đầu bếp, hiện tại huyện Võ Công không an toàn, khách điếm này chúng ta đã bao rồi, chỉ là phiền toái cô lo liệu bữa ăn cho đại tướng quân."
Tống Điềm lập tức gật đầu, "Là chuyện nên làm, tướng quân bị thương, ta sẽ lập tức chuẩn bị đồ bồi bổ cho ngài ấy."
Tướng quân bị thương?!
Tiểu Thập cùng Phúc Quý trợn trừng mắt. Nháy mắt sau, hai người vội vàng chạy đến phòng Cố Hiển Thành, không để ý đến Tống Điềm nữa, Tống Điềm cũng chuẩn bị đi đến phòng bếp.
Mạnh Thiệu lúc này mới đi đến chỗ nàng, trên mặt hắn có chút lo lắng, "Tống đầu bếp."
Tống Điềm dừng bước, "Mạnh đội trưởng."
Từ chuyện "lễ vật" lần trước, nàng gặp Mạnh Thiệu lần nào thì đều cảm thấy ánh mắt hắn có chút kì quái, nhưng Mạnh Thiệu cũng không đề cập đến chuyện đó nữa, giống như muốn tránh đi sự xấu hổ, Tống Điềm cũng chỉ làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Thiệu: "Ta đã biết chuyện xảy ra lúc trưa, cô... không sao chứ, có bị thương không?"
Tống Điềm lắc đầu, "Ta không sao, có tướng quân ở đó, ngài ấy đã cứu ta."
Trong mắt Mạnh Thiệu hiện lên vẻ mất mát, "Cũng may, nếu đại tướng quân ở đây, đúng là không cần phải lo lắng gì cả, chỉ là..." Hắn cười tự giễu, "Vốn dĩ hôm nay ta cũng đến huyện Võ công, chỉ là trời xui đất khiến thế nào ta lại đổi lộ trình, nhưng mà thấy cô không sao, ta cũng bớt lo lắng..."
Tống Điềm không hiểu ý tứ trong lời hắn, nhưng vẫn lễ phép cười: "Đa tạ, thật sự không cần phải lo, ta rất tốt, ngược lại từ bây giờ các vị e là phải vất vả rồi."
Mạnh Thiệu: "Đây là chức trách của ta."
Tống Điềm chuẩn bị cáo từ nhưng Mạnh Thiệu bỗng nhiên mở miệng: "Hôm qua... kỳ thật ta cũng đi tìm cô, chỉ là cô và tướng quân ở trong nhà ăn, không ai được vào..."
Nhắc lại chuyện này Tống Điềm vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Ta cũng không biết sao lại như vậy, chỉ là nấu cho đại tướng quân bữa tối, lúc ấy không thấy ai cũng thấy kỳ quái. Ngài tìm ta có việc gì sao?"
Mạnh Thiệu nghe vậy thì nói: "Hoá ra là vậy sao... thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là buổi tối đói bụng, nên đi lấy chút đồ ăn."
Hắn nói xong liền ngẩng đầu nhìn Tống Điềm cười, "Không có chuyện gì! Cô có việc thì cứ đi đi, ta không làm phiền nữa!"
Tống Điềm khẽ gật đầu, "Ừm!"
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tiểu Điệp đã chờ sẵn ở phòng bếp, thấy Tống Điềm đi đến, nàng ấy vội vàng ra đón, "Điềm Điềm tỷ! Vừa nãy Phúc Quý nói chúng ta chuẩn bị bữa tối!"
Tống Điềm đáp: "Ta đã biết, bắt đầu chuẩn bị đi!" Nàng nhìn về phía bàn, lại thật sự nhìn thấy có cá sống, là cá vược, còn có một ít xương ống vừa mới lọc thịt.
Tống Điềm nghĩ ngợi, "Lấy thịt cá nấu cháo đi, còn xương thì đem hầm làm canh, xong lại xào thêm một món nữa."
Tiểu Điệp hoàn toàn nghe theo nàng, khẽ gật đầu.
Ở trong quân doanh ít khi có cá, cho nên Tiểu Điệp xử lý cá rất khó khăn, Tống Điềm còn yêu cầu, lất phần cá tươi nhất cắt thành từng lát, sau đó dùng rượu, gừng, đầu hành để khử tanh, ở một bên Tống Điềm vo sạch gạo, sau đó cho vào nồi bắt đầu nấu cháo.
Còn về phần xương, hầm là cách tốt nhất, nhưng nếu chỉ hầm xương không thì chẳng có vị gì cả, Tống Điềm lại phát hiện trong góc có một vò dưa chưa, mở ra nhìn, hương vị cũng coi như hoàn hảo. Dùng dưa chua nấu canh, thêm chút thịt nhất định sẽ rất ngon, quyết định vậy đi!
Hai người ở trong bếp bận bịu đến mức khí thế ngất trời, Phó Ngạn cùng Cố Hiển Thành ở bên kia cũng không nhàn rỗi, từ lúc Phó Ngạn vào phòng đã qua nửa canh giờ.
Cố Hiển Thành: "Ý của ngươi là, đám người gây sóng gió ở huyện Võ Công là sơn tặc, có người thuê bọn chúng đi hành hung, ai thuê, hắn có khai không?"
Phó Ngạn, "Đúng vậy, huynh còn nhớ rõ lần trước chúng ta đến Võ Công huyện để tiêu diệt thổ phỉ không, có một đám người chạy được, chính là bọn họ, nghe nói trước giờ luôn trốn ở ngôi miếu đổ nát phía Tây thành, bọn chúng đổi nghề làm sát thủ. Ta thẩm tra thấy trên người hắn có một hình xăm, giống như những tên đạo tặc lần trước, hẳn là không sai, tên đó xương cốt mềm, không chịu được khổ hình, đã ngất rồi, hắn vẫn luôn nói không biết ai là người thuê, ta thấy cũng không phải nói dối."
Cố Hiển Thành cười lạnh: "Đây mới là điều khó giải thích nhất, không rõ ai là chủ thuê, có nghĩa là ở Võ Công huyện này có người muốn mạng của bổn tướng, còn làm rất cẩn thận."
Phó Ngạn nghiêm túc: "Đúng vậy... huyện Võ Công này thâm tàng bất lộ, huynh nói xem, Tuần phủ đại nhân đúng là ném qua một củ khoai nóng bỏng tay."
Cố Hiển Thành không đáp, Phó Ngạn cũng trầm mặc, nguyên nhân là gì, hai người họ đều rõ ràng.
Từ ba năm trước, Cố Hiển Thành cứu giá có công, lắc mình một chút đã thành đại tướng quân ở biên quan, không biết có bao người không phục sau lưng hắn, gây chuyện trước mặt không nói mà còn có ám chiêu sau lưng, nhiều không đếm xuể, cho dù Cố Hiển Thành nhận lời trấn giữ biên quan nhưng quân quyền vẫn ở trong tay hắn, kinh thành có không ít người muốn mạng của hắn.
Phó Ngạn thở dài, "Ta đã nói mà, huynh ngồi vào vị trí này, nhiều người nhìn chằm chằm, lại nói Ngô vương kia, nửa năm trước muốn mời ngươi đến uống rượu, hắn ám chỉ điều gì, huynh lại không chút lưu tình cự tuyệt, làm người ta mất mặt..."
Cố Hiển Thành không để ý, "Mặt mũi của hắn quan trọng hay chiến sự biên quan quan trọng? Nếu ta uống rượu cùng hắn mà làm chậm trễ chiến sự, hiện tại chỉ e đã thành bộ xương trắng rồi."
Phó Ngạn: "Ai~~ Đạo lý này ta biết, nhưng mà làm quan trong triều, cũng phải khéo léo đưa đẩy ít nhiều..."
Cố Hiển Thành phất tay, đánh gãy lời hắn định nói, Phó Ngạn thở dài, tướng quân của hắn dầu muối không ăn, chả thú vị gì cả.
"Ta sẽ tăng thêm nhân thủ, phòng ngừa vạn nhất bọn chúng chưa chết tâm."
Nói xong, Phó Ngạn chuẩn bị xoay người rời đi, lúc này cửa sổ mở ra, hai người nói xong chính sự thì liền ngửi thấy mùi cơm, Phó Ngạn nở nụ cười, "Ta nói chứ, huynh đúng là có lộc ăn, người khác đi ra ngoài, đem theo một đống nha hoàn hộ vệ, còn huynh, ai cũng không mang chỉ dẫn theo một đầu bếp, còn dám nói mình không để ý chuyện ăn uống."
Cố Hiển Thành thản nhiên: "Chuyện hôm nay trùng hợp như nào ngươi không biết?"
Phó Ngạn xua tay, "Cứu người là chuyện nên làm, nhưng chuyện vừa rồi huynh giải thích như nào? Ta thấy, tiểu đầu bếp còn đỏ mặt, huynh..."
"Ta bị đao chém phải, nàng ấy giúp ta băng bó."
Phó Ngạn vốn chỉ nói đùa, vừa nghe thấy vậy liền nghiêm túc, "Bị thương? Thương chỗ nào? Để ta nhìn xem!"
Nói xong, hắn liền tiến lên một bước nhưng lại bị Cố Hiển Thành ngăn lại.
"Đi ra chỗ khác!"
Hai đại nam nhân, dính vào một chỗ còn ra thể thống gì.
Phó Ngạn cười xoà, lấy ngón tay chọc Cố Hiển Thành mấy cái, mồm vẫn trêu chọc không ngừng, Cố Hiển Thành mặc kệ hắn.
Cửa mở, một người vào một người ra, Phó Ngạn đi ra thấy Tống Điềm bưng khay, cười nói: "Thơm quá!"
Tống Điềm cười với hắn.
Đồ ăn được mang vào, Cố Hiển Thành cũng đã ngồi xuống bàn, cháo cá được để trong nồi đất, mở nắp ra cháo trong nồi còn đang sôi ùng ục, mùi gạo cùng cá xộc vào mũi, ngay cả Phúc Quý cũng không nhịn được nuốt nước miếng, "Tống đầu bếp, đây là gì?"
"Là cháo cá, lấy từ phần thịt mềm nhất của cá vược, cháo sôi thì thả vào, còn thêm chút dầu thực vật, gừng, cháo mặn nhưng ăn cũng rất ngon."
Phúc Quý cười nói, "Ta nghe cũng thấy thèm, tướng quân nếm thử xem."
Cố Hiển Thành nhìn thoáng qua Phúc Quý líu ríu ở bên cạnh, hắn cầm thìa lên, sau đó, Tống Điềm lại mở thêm một cái nồi khác ở bên cạnh, lập tức, một mùi hương nồng vọt ra, là canh dưa nấu thịt, trong lúc nhất thời hai món không phân cao thấp. Tống Điềm biết hắn ăn khoẻ, nên chuẩn bị một chén cơm rất lớn, nói: "Canh dưa chua hầm xương, sợ khẩu vị của đại tướng quân không tốt, dưa chua mùi vị chính gốc, rất đưa cơm, còn có một món xào nữa."
Cố Hiển Thành quả nhiên thấy thèm, nhẹ gật đầu, "Vất vả rồi."
Tống Điềm cười chuẩn bị lui ra, ai ngờ Phúc Quý đảo mắt một cái, nói tiếp: "Quả là vất vả cho Tống đầu bếp, hiện tại chúng ta không ở trong quân, rất nhiều chuyện đều không thuận tiện, mới vừa nãy còn làm phiền cô băng bó vết thương cho tướng quân, nếu Tống đầu bếp không ngại, buổi tối có thể đến thay thuốc cho đại tướng quân không?"
Phúc Quý nói xong, Tống Điềm liền sửng sốt nhìn về phía Cố Hiển Thành, sắc mặt Cố Hiển Thành trầm xuống, nhìn Phúc Quý, "Sao lại làm phiền người khác, ta còn cần ngươi làm cái gì?"
Phúc Quý bị Cố Hiển Thành mắng, lập tức thấy tủi thân: "Tướng quân, ta..."
"Nhiều lời!" Phúc Quý lập tức ngậm miệng, trong lòng thở dài!
Tống Điềm không hiểu chuyện gì, nghe hai người nói xong chỉ thấy buồn cười nhưng nàng chỉ có thể nhịn lại, nói: "Vậy... dân phụ cáo lui..."
Trên đường trở về, trên mặt Tống Điềm vẫn treo nụ cười.
Nàng cũng không biết vì sao tâm tình lại tốt như vậy, có lẽ Phúc Quý chính là hạt dẻ cười tu luyện thành, hiện tại mặt trời đã xuống, xung quanh đều tốt, Tống Điềm đương nhiên không rõ xunh quanh có bao nhiêu binh lính đang trực đêm, lại càng không nhận ra bóng hình của nàng đều lọt vào trong mắt Mạnh Thiệu, hắn đứng cách đó không xa, mãi đến khi Tống Điềm trở về phòng, mới lặng lẽ rời đi.
Cố Hiển Thành dùng xong bữa tối liền nhìn Phúc Quý đang sững sờ đứng bên cạnh.
Phúc Quý phản ứng lại, một lát sau mới hỏi, "Tướng quân có chuyện gì sao?"
Cố Hiển Thành lạnh lùng nói, "Không phải ngươi muốn thay thuốc sao?"
Phúc Quý: "À... nô tài đi lấy ngay."
Phúc Quý cũng mới đi theo Cố Hiển Thành từ ba năm trước, hắn là cô nhi, mặc dù trung thành nhưng cũng không quen hầu hạ người khác, so ra vẫn kém những kẻ được dạy dỗ trong cung kia. Tay vừa thô vừa vụng về, còn chưa quấn xong băng vải, Cố Hiển Thành đã nhíu mày mấy lần.
Phúc Quý tủi thân lùi sang một bên, "Nô tài đã bảo... để Tống đầu bếp đến giúp ngài, ngài lại không cần..."
Cố Hiển Thành lạnh lùng liếc hắn, Phúc Quý cúi đầu ngậm miệng.
Cố Hiển Thành tự mình thay thuốc, chỉ là cánh tay hắn lớn muốn vòng ra sau cũng rất khó, vất vả lắm mới miễn cưỡng coi như đã băng bóng xong, miệng vết thương lại rỉ ra chút máu, Cố Hiển Thành không khỏi sa sầm mặt mày.
Hắn nhớ đến động tác của tiểu trù nương ban ngày, mềm mại chậm rãi, thậm chí còn...
Hắn ho khan một tiếng, trên mặt bất giác đỏ lên, Phúc Quý vẫn ngốc nghếch đứng một bên, Cố Hiển Thành càng nhìn càng thấy không vừa mắt, "Ra ngoài đi."
Phúc Quý tủi thân cực kì, "Nô tài nói rồi, bên cạnh ngài thiếu người biết nóng lạnh, nếu có thì mới dễ chăm sóc..."
"Ngươi nói gì?"
Cố Hiển Thành ở sau lưng hỏi lại, Phúc Quý lập tức co chân chạy, đầu cũng không dám quay lại.
Cố Hiển Thành thu thập lại giường chiếu một chút, một tay hắn gối sau gáy, chuẩn bị đi ngủ.
Vốn dĩ là người có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết có phải vì những lời Phúc Quý nói hay không, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp trước mắt. Hô hấp của hắn dường như còn ngửi được mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí, đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành gặp chuyện này, tâm phiền ý loạn.
Một lát sau, hắn cảm nhận một chút trên ngực mình, không đau, hẳn là nàng đã đi ngủ, không phải do nàng vậy thì chính là do mình.
Cố Hiển Thành cưỡng ép chính mình đi ngủ, nhưng mãi mới thành công, hắn khó khăn lắm mới ngủ được mấy canh giờ.
*
"Tiểu Điệp ơi?"
Tống Điềm dậy từ sớm, sau khi đã thu xếp cho bản thân và Tiểu Bảo xong thì phát hiện Tiểu Điệp không có ở đây.
Nàng ra ngoài cửa đi một vòng, phát hiện trong phòng bếp cũng không có ai, đang buồn bực thì Tiểu Điệp nhảy chân sáo trở lại, "Điềm Điềm tỷ."
Tống Điềm quay đầu lại, thấy Tiểu Điệp xách hai gói lớn, đang đứng ở ngoài sân, bên cạnh nàng còn có Mạnh Thiệu, hai người vừa trở về từ bên ngoài.
Tiểu Điệp chạy đến trước mặt Tống Điềm, cười nói: "Điềm Điềm tỷ! Ta cùng Mạnh đội trưởng đi mua điểm tâm sáng! Tỷ xem! Chợ sáng ở đây rất náo nhiệt!"
Tống Điềm cúi đầu nhìn, quả đúng là Tiểu Điệp xách về rất nhiều đồ ăn, Mạnh Thiệu cũng cười đi tới: "Huyện Võ Công này ta thường xuyên tới, biết chỗ nào có đồ ăn ngon, bình thường ra ngoài chúng ta đều ăn mấy thứ tuỳ tiện cho qua bữa sáng, không phiền toái nhà bếp."
Tống Điềm hiểu, gật đầu: "Đã mua được những gì vậy?"
Tiểu Điệp hứng thú vô cùng cho nàng xem, "Mật trái cây, bánh trứng gà cuộn, bánh bao, bánh quai chừo, còn có nếp cẩm cùng bơ lạc."
Tống Điềm: "Phong phú vậy sao?"
Mạnh Thiệu vẫn nhìn Tống Điềm, hỏi: "Tống đầu bếp muốn ăn gì?"
Tống Điềm nhìn thoáng qua, cười nói: "Hai người ăn trước đi, ta cái gì cũng được."
Tiểu Điệp: "Không được, không được, Mạnh đại ca nói bánh trứng gà cuộn nhà này ăn ngon nhất, là đặc biệt cho Điềm Điềm tỷ!"
Đặc biệt mua cho nàng? Tống Điềm kinh ngạc nhìn thoáng qua, Mạnh Thiệu cười đưa đến, "Bởi vì ta thích ăn, cho nên mới mua nhiều thôi."
Dù sao Mạnh Thiệu cũng đã đưa tới trước mặt nàng, Tống Điềm nhận không được mà không nhận cũng không xong, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, "Vậy thì đa tạ Mạnh đội trưởng."
Mạnh Thiệu cười, nắng sớm chiếu xuống, hắn đứng trước mặt Tống Điềm, cười sáng lạn, một màn này liền rơi vào mắt Cố Hiển Thành và Phó Ngạn đứng cách đó không xa, hai người vừa rời khỏi phòng, Phó Ngạn thấy liền nói: "Ta nói huynh nghe, tiểu trù nương được hoan nghênh lắm nhé, sáng sớm ta đã nghe nói, Mạnh Thiệu tự mình bỏ tiền, nói muốn mời các huynh đệ ăn điểm tâm sáng, huynh nói xem một tháng hắn được bao nhiêu ngân lượng chứ, lại còn là mời huynh đệ, đây chính là ý không nằm trên lời nói a~"
Phó Ngạn nói xong liền cảm thấy sắc mặt Cố Hiển Thành không đúng lắm.
Nói xong liền xoay người rời đi, Phó Ngạn nhún vai, đi theo.
Hôm nay bọn họ còn chính sự cần bận rộn, đó chính là sáng sớm Chu Chí đã gửi thiếp nói muốn tới đây bẩm báo chuyện thích khách, Cố Hiển Thành muốn nghe xem hắn nói gì, liền đợi ở tiền sảnh khách điếm cùng Phó Ngạn, nơi này được Thành Dương quân đã sớm không có người ngoài, rất hợp để nghị sự.
Nhanh chóng, Chu Chí dẫn người chạy tới.
"Hạ quan bái kiến Đại tướng quân."
Cố Hiển Thành nhìn thoáng qua hắn, nói: "Chu đại nhân, đừng quanh co lòng vòng, nói thẳng đi."
Chu Chí khẽ gật, sau đso quay sang nhìn sư gia, đối phương liền dâng lên một tập giấy, Phó Ngạn nhận lấy.
Chu Chí nói: "Hạ quan đã điều tra ra, đám người kia vốn là sơn tặc ở Võ Công huyện, gần đây nhiều việc nên chưa kịp thời truy bắt bọn họ, là hạ quan thất trách. Bọn họ nhận tiền làm việc, sau khi điều tra, đã phát hiện ra là Phỉ Ngọc lâu thuê."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]