Chương trước
Chương sau
Sau khi kết thúc bữa tối, Tống Điềm vẫn chưa gặp được Mạnh Thiệu.

Nàng định bụng đem trả chiếc hộp này cho hắn nhưng không thấy người đâu, chỉ có thể tìm một binh lính nghe ngóng, hỏi qua mới biết, hai ngày nay Mạnh Thiệu phải đi tuần tra, đi một mạch năm ngày, không còn cách nào chỉ có thể đợi hắn về lại tính.

Tiểu binh kia cười nói, "Tống đầu bếp có chuyện muốn nói với Mạnh đội trưởng sao, nếu quan trọng, ta có thể giúp truyền tin nha."

Tống Điềm vội vàng lắc đầu, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là nay không thấy nên hỏi thăm một câu thôi."

Tiểu binh kia nghe vậy thì gật đầu cười cười, cũng không biết hắn có tin không.

Bận rộn xong, Tống Điềm cùng Tống Điềm mệt mỏi đi về doanh trướng, toàn thân các nàng như tê liệt.

"Trời ạ, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao nấu cơm tối lại được lương cao hơn cơm sáng rồi, thật sự mệt hơn nhiều a~~"

Tống Điềm cũng mệt đến mức không muốn nói chuyện, nhưng vẫn phải đút cơm cho Tiểu Bảo, chỉ có thể trấn an nàng, "Tốt xấu gì sáng mai cũng có thể nghỉ ngơi thê một chút, muội cứ ngủ đi."

Tống Điềm đáp: "Cũng đúng nhỉ."

Chỉ là chốc lát sau, Triệu ma ma lại tìm đến cửa.

Hai người đang định nghỉ ngơi liền vội đứng dậy, Triệu ma ma đến tìm Tiểu Điệp, Tống Điềm cũng đoán được đại khái là muốn nói chuyện thăng chức, liền cười trấn an nàng ấy, Tiểu Điệp lúc này mới yên tâm theo bà ra ngoài.

Khoảng một khắc sau, Tiểu Điệp hưng phấn chạy vào.

"Điềm Điềm tỷ, ta được thăng chức rồi!"

Tống Điềm cũng vui mừng chúc mừng Tiểu Điệp, ở trong quân doanh, làm bếp phó là tiến rất gần đến vị trí đầu bếp rồi, so với việc chỉ có thể giúp việc cắt thái thì đã có thể tự mình nấu một vài món, không cần phải nói cũng biết đây là cơ hội tốt. Mà làm bếp phó cũng chính là ngầm thừa nhận trở thành đồ đệ của đầu bếp chính.

Tiểu Điệp vui vẻ vô cùng, lập tức muốn bái sư, Tống Điềm cười ngăn lại, "Được rồi, không phải đã nói giữa chúng ta không cần phải như vậy sao. Ta biết tấm lòng của muội là được, trước chúng ta chung đụng như nào thì nay cứ thế mà làm."

Tiểu Điệp trịnh trọng gật đầu, "Ừm! Điềm Điềm tỷ, tỷ tốt quá!"

Tống Điềm nhìn tiểu cô nương thông minh lanh lợi trước mặt, trong lòng cũng thực sự vui vẻ.

*

Hiện tại Tống Điềm tiếp quản cơm tối nên bữa sáng cũng không cần nấu cho Cố Hiển Thành nữa, đây cũng là chuyện Triệu ma ma đã nói với nàng, giảm bớt cho nàng mấy việc.

May mà Cố Hiển Thành cũng dễ tính, bữa sáng Từ sư phụ làm hoàn toàn dựa theo thực đơn trước đây Tống Điềm soạn ra, mọi người cũng thích ăn.

Phó Ngạn đến tìm Cố Hiển Thành, bẩm báo cho hắn hai việc.

Thứ nhất chính là việc cứu trợ thiên tai ở huyện Võ Công có tiến triển, hai người bỏ ra chút thời gian giải quyết nhanh; chuyện thứ hai là thi võ. So ra, Cố Hiển Thành vẫn quan tâm chuyện thứ nhất hơn nên cũng hỏi thêm vài câu.

"Người của chúng ta ở bên kia mang về mấy tin tức rất giá trị, đó chính là huyện lệnh Võ công có sản nghiệp bí mật, còn cùng mấy dân tộc phía Bắc bí mật giao thương."

Cố Hiển Thành nhíu mày, "Sản nghiệp bí mật?"

Phó Ngạn đáp: "Đúng, Võ Công huyện nằm ở phía Bắc, mấy năm nay cũng có giao du với mấy dân tộc du mục, cũng coi như có lợi nhuận, chủ yếu là trao đổi tơ lụa cùng hương liệu, triều đình đối với chuyện này vẫn mặc kệ. Nhưng thám tử lại mật báo, gần hai năm nay, huyện lệnh Võ công hình như đang tiến hành giao dịch bí mật gì đó, nếu chỉ là hương liệu và tơ lụa thì có gì mà phải bí mật, hơn nữa số tiền cũng không hề nhỏ."

Cố Hiển Thành nghiêm túc hơn, "Tên huyện lệnh này, họ tên là gì, bối cảnh như nào?"

"Hắn tên Chu Chí, cùng với Lục gia ở kinh thành... cũng có chút quan hệ sâu xa..."

Cố Hiển Thành cười lạnh, khó trách. Phó Ngạn cũng trầm mặc.

Định Quốc công phủ Lục gia ở kinh thành, có thể nói là làm mưa làm gió, phàm là quan viên có quan hệ với Lục gia, thì đều hoành hành ngang ngược trong triều, không để ai vào mắt.

"Quan hệ như thế nào?"

"Chu huyện lệnh phu nhân là biểu tỷ muội với Lục gia Tam phu nhân."

Cố Hiển Thành gật nhẹ, "Tuy chỉ là họ hàng xa, nhưng trời cao hoàng đế ở xa, khó trách có lá gan lớn như này, dám tham ô bạc cứu trợ thiên tai!"

Hắn suy tư một lát, nói tiếp: "Nếu đã như thế, vậy thì chờ thi võ xong có hai ngày nghỉ, ta và ngươi đến Võ công huyện một chuyến nữa."

"Rõ!"

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Từ ngày hôm đó trở đi, Tống Điềm cũng dần thích ứng với việc nấu cơm chiều.

Mỗi ngày nàng đều thay đổi món ăn linh hoạt, lại nghiên cứu thêm các món mới, thịt sườn, thịt bò, thịt gà, biên quan có loại thịt nào thì trong 7 ngày đều ăn một lần.

Trừ món sườn kho hôm trước, còn có một món ăn ghi dấu ấm sâu đậm trong lòng binh lính. Đó chính là thịt bò ngâm tiêu cay.

Tống Điềm thích làm đồ muối chia, ở biên quan cứ lúc nào rảnh nàng sẽ lại ngâm một vò đồ chua, hiện giờ cũng gần một tháng, vừa vặn có thể mở ra ăn.

Hôm mở mấy hũ ngâm ngày ấy, toàn bộ người trong nhà bếp đều vây lại xem, tranh nhau nhìn xem là món gì. Ngay khi nắp hũ được cậy mở, một mùi hương lạ toả ra kích thích khứu giác của tất cả mọi người, mùi vị này không giống vị chua của ẩm thực phương Bắc truyền thống, mọi người vội nhao lên, đợi Tống Điềm múc từng loại một ra bát.

Củ cải muối chua, đậu cô ve muối chua, rau cần muối chua, cả thịt bò ngâm tiêu cay.

Mở ra từng hũ, mọi người đều có cảm giác nguyên liệu nào cũng đem muối chia được, ai cũng thấy thần kì, "Món này... có vị như nào vậy?"

"Ta muốn nếm thử củ cải, ngửi thôi đã muốn chảy nước miếng rồi."

Tống Điềm cười cắt một cây củ cải cho bọn họ, củ cải được thái thành từng thanh dài mảnh, mỗi người một đôi đũa gắp ăn thử, vừa vào miệng đã cảm nhận được vị chua, nhưng rất giòn. Cảm giác này vọt thẳng vào họng, làm nước bọt tứa ra, mặc dù vừa mới ăn cơm không lâu nhưng lại cảm thấy đói bụng.

Tống Điềm thấy mọi người thích cũng tự tin hẳn lên, cho đến khi Tiểu Điệp nhìn thấy trong một hũ có rất nhiều ớt xanh, liền hỏi: "Ai nha, sao ớt này lại xanh như vậy!"

Mọi người nghe vậy liền nhìn qua, đúng là vậy, quả ớt nhỏ kết thành từng chùm lại có màu xanh, sao họ chưa thấy bao giờ?

Tống Điềm cười giải thích: "Không phải ớt, là tiêu xanh."

Mọi người lần đầu nghe thấy cái tên này, ai nấy đều tò mò, Tống Điềm cười nói: "Muốn nếm thử không?"

"Tiêu ngâm chắc không cay đâu nhỉ."

"Không có màu đỏ, nhất định không cay!"

Nói xong liền vớ lấy đũa, Tống Điềm đứng một bên cười không nói, quả nhiên, dũng sĩ tiên phong kia đúng là chưa trải sự đời, thế mà lại dám cắn một miếng lớn, nhai được hai cái thì biểu cảm trên mặt liền cứng cả lại.

Tống Điềm nén cười hỏi, "Thế nào?"

Người kia sửng sốt mất một lúc, mọi người bên cạnh thúc giục hỏi thăm, liền nghe thấy tiếng khóc lớn: "Cay! Cay quá... cay... cay... cay quá!"

Miệng hắn sắp cháy rồi.

Chỉ thấy bóng người chạy vội đến đi tìm nước, nước mắt nước mũi tèm lem, Tống Điềm vội vàng rót một chén trà lạnh cho hắn, "Ngươi không thể ăn cay đúng không?"

Một người khác đứng cạnh khác cười nói: "Đúng nha! Hắn ý à, không thể ăn cay nhưng lại rất thích ăn! Xem đi! Coi như gặp được bài học rồi!"

Tống Điềm hiểu ra, nói tiếp: "Tuy là tiêu đã ngâm qua nhưng hương vị vẫn còn đó, không thể ăn cay thì đừng thử."

Tống Điềm nói xong, Tiểu Điệp nóng lòng muốn thử: "Để muội! Muội ăn được cay!"

"Ta nữa." Mấy thanh niên trai tráng ngày thường ăn được cay cũng bước ra, từng người một nếm thử, quả nhiên, mọi người đều bị uy lực của tiêu doạ sợ, không dám mạnh miệng nữa.

"Tống đầu bếp, tại sao loại tiêu này ngâm xong lại còn cay hơn cả hồng tiêu vậy!?"

Tống Điềm cười gật đầu, "Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ dùng loại tiêu này nấu ăn, xào cùng thịt bò."

Mọi người ồ lên một tiếng, hôm nay nhà ăn sẽ náo nhiệt lắm đây.

Thịt bò đều là thịt tươi, mềm mà không dai, thích hợp xào trên lửa lớn, thái thành từng miếng nhỏ xong thì để sang một bên. Chờ đến khi chảo nóng dầu sôi thì xào nhanh tay, thịt chín sơ thì nhanh chóng múc ra một bên. Sau đó cho tiêu ngâm, tỏi băm, gừng thái lát vào nồi, lửa nóng già, đảo nhanh tay làm dậy lên mùi hương chua cay, sau đó đổ lại thịt bò vào hồi, tiếp tục đảo cho ngấm đều hương vị.

Một nồi lớn nhanh chóng làm xong, không hề thấy màu ớt nhưng nhất định không thể xem thường. Rất nhanh đã đến thời gian cơm tối, Tiểu Điệp không biết kiếm đâu ra một tấm bảng gỗ, nhờ ngươi viết mấy chữ đơn giản – CỰC KÌ CAY, CẨN THẬN!

"Muội sẽ đem treo cái này trước nồi thịt bò, cũng coi như đã nhắc nhở bọn họ." Tiểu Điệp cười nói.

Có người cũng cười đáp lại, "Ngươi làm như vậy chỉ khiến đám binh lính kia hiếu kì hơn thôi, tin không?"

Tiểu Điệp: "Tin chứ! Nhưng kệ bọn họ, ta đã nói rồi bọn họ có cay phát khóc cũng kệ!"

Quả nhiên, đến giờ phát cơm, bọn lính thấy biển gỗ thì đều bị hấp dẫn đến gần.

"Cực kì cay? Nhìn qua cũng không thấy có miếng ớt nào mà?"

Tiểu Điệp cười ẩn ý: "Đúng vậy, lát nữa có khóc thì đừng kêu nha~"

"Tiểu Điệp cô nương khinh thường chúng ta quá rồi! Mau, múc cho ta nhiều chút!"

Tất cả mọi người đều giống nhau, cảm thấy rất hứng thú với món bò xào tiêu ngâm này, sôi nổi nói muốn ăn, Tiểu Điệp không thể không múc cho bọn họ, nhận cơm xong bọn lính liền vui vẻ đi tìm chỗ ngồi ăn.

Nhưng chỉ một lát sau, nhà ăn bỗng truyền đến những tiếng gào lớn.

"Cayyyyyy!!! Nước... ta muốn uống nước!!! Nước đâuuu!"

Mọi người ai cũng luống cuống tay chân tìm nước, bình thường nhà ăn đều chuẩn bị sẵn nước nóng, nhưng ăn cay mà uống nước nóng thì đúng là càng kích thích.

Lúc trước còn đứng khoác lác nhưng bây giờ người nào người nấy nháo nhác đi tìm nước, trông đến là chật vật!

Tiểu Điệp cười trên nỗi đau của người khác đứng một bên, Tống Điềm cũng cười khổ: "Bê canh đậu xanh ra đi."

"Được!"

Tiểu Điệp hét lớn: "Bên này có canh đậu xanh! Mau lại đây."

Lời nói vừa dứt, đám người kia liền vội bu lại, chen chúc về phía trước: "Cho ta! Ta muốn canh đậu xanh! Mau đưa ta!"

"Tống đầu bếp đúng là tri kỉ!"

Tiểu binh tên Phượng Tài miệng rộng ăn miếng thịt bò to nhất, đầu lưỡi tưởng cháy đến nơi, hiện tại uống vội một bát canh đậu xanh mới có cảm giác như sống lại.

"Phù~~~~ sướng quá!"

Canh đậu xanh ủ lạnh qua, vừa mát vừa ngọt, uống vào bụng cực kì thoải mái.

Giải cay xong, những binh lính kia cũng không dám khoác lác nữa.

"Tống đầu bếp, món này thật sự quá bá đạo! Cay những ăn ngon lắm!"

Tiểu Điệp đắc ý: "Phượng Tài! Ta đã nói mà ngươi không tin, giờ thì hiểu chưa?"

Tống Điềm cũng cười: "Ăn cùng cơm trắng ngon lắm! Đừng tham ăn miếng to là được."

"Được được, ta muốn thêm chén cơm trắng."

"Ta cũng muốn."

May mà hôm nay nhà bếp nấu nhiều cơm, bằng không sẽ thua sức ăn như sài lang hổ báo của đám binh lính.

Nhưng nghĩ đến bữa tối cho Cố Hiển Thành thì Tống Điềm lại bận lòng.

Đại tướng quân bị bệnh dạ dày, món ăn kích thích như này e là không thể nếm thử, xem ra phải nấu món khác cho hắn, nhưng dù sao mấy món đồ chua của nàng cũng không tồi, xứng đáng được nếm thử một lần, Tống Điềm liền thái một đĩa nhỏ để vào khay tuỳ ý hắn quyết định. Mặc khác ba món ăn nàng nấu thêm lần lượt là rau xanh xào tỏi, thịt hầm mộc nhĩ, đọt tỏi non xào thịt, chuẩn bị xong liền để Phúc Quý bê đi.

Hôm nay Phó Ngạn cũng bị món thịt bò tiêu xanh kích thích, vừa vào đại doanh trướng, nhìn thấy mâm đồ ăn của Cố Hiển Thành liền cười nói, "Tiểu trù nương tri kỷ thật, biết ngươi không ăn cay."

Một câu này khiến Cố Hiển Thành dừng tay một chút: "Lời này có ý gì?"

Phó Ngạn cười nói: "Huynh không biết sao? Hôm nay nhà ăn có món thịt bò tiêu xanh cay muốn phát hoả, Phúc Quý ăn xong còn nhảy tới nhảy lui kìa."

Cố Hiển Thành liền sầm mặt, nhìn qua Phúc Quý đứng bên cạnh, môi hắn còn đang hơi hồng hồng sưng sưng, rõ ràng đang chột dạ.

Cố Hiển Thành nhìn lại mâm cơm, thấy không có món nào có ớt, Phó Ngạn liền chỉ cái đĩa nhỏ: "Là cái này, không có ớt, ngươi thử xem, không cay đâu, một chút cũng không."

Cố Hiển Thành lạnh lùng liếc hắn: "Ta trông ngu lắm à?"

Phó Nhạn không nhịn được bật cười.

"Được được! Nhưng mà ngươi đừng thử, không ngày mai lại đau bụng, chuyện đi Võ công huyện sẽ phải lùi lại."

Cố Hiển Thành gật nhẹ đầu, "Cuộc thi võ ngày mai sắp xếp thế nào rồi?"

Phó Ngạn cười đáp: "Xong rồi! Các tướng sĩ đều nóng lòng muốn thử sức."

Cố Hiển Thành gật đầu, "Đây cũng coi như là một cơ hội luyện tập rất tốt, ta thêm một phần thưởng, lấy cái dao găm huyền sắc của ta ra đi."

Mắt Phó Ngạn liền sáng lên: "Huynh nói thật à? Không đùa chứ?"

"Đương nhiên."

Phó Ngạn động lòng, lập tức nhìn về phía phó tướng bên cạnh, "Hiện tại ta báo danh còn kịp không?"

Phó tướng lúng túng cười.

Phó Ngạn đi rồi, Cố Hiển Thành bận rộn thêm một lúc mới có thời gian ăn cơm. Tuy ngoài miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng vẫn hiếu kỳ với món thịt bò hạt tiêu kia, nhìn kỹ lại, tiểu trù nương quả thật rất tri kỷ, vẫn chuẩn bị cho hắn một đĩa nhỏ.

Chắc là muốn cho hắn nếm thử?

Cố Hiển Thành thoải mái trong lòng, thịnh tình không thể chối từ, hắn cũng không thể làm người ta thất vọng, liền nếm thử một miếng.

Nháy mắt sau đó...

"Phúc Quý! Nước!"

Uống một chén trà lạnh lớn, Cố Hiển Thành mới có thể giữ lại mặt mũi. Mặc kệ vẻ mặt cười cười của Phúc Quý, Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn lại đĩa đồ ăn kia.

Nàng đúng thật rất chu đáo, chỉ chuẩn bị một ít cho hắn.

Cố Hiển Thành xoa xoa môi.

"Nghe nói hôm nay nhà ăn còn có canh đậu xanh?"

Phúc Quý sửng sốt, đáp: "Dạ! Uống ngon lắm! Tiểu trù nương không chuẩn bị sao? Nô tài đi lấy ngay!"

Cố Hiển Thành đứng lên: "Không cần, bổn tướng tự đi."

Dứt lời liền đứng dậy, dưới con mắt kinh ngạc của Phúc Quý rời khỏi doanh trướng.

*

Ở nhà bếp, đương nhiên chủ đề chính vẫn là cuộc đấu võ kia, Tiểu Điệp hưng phấn nói với Tống Điềm: "Điềm Điềm tỷ, Triệu ma ma nói, ngày mai chúng ta sẽ được gấp đôi tiền lương, sau đó còn có ba ngày nghỉ! Chỉ là ngày mai sẽ tương đối vất vả một chút, chúng ta phải cung ứng đồ ăn cho các tướng sĩ thi đấu, nước trà rồi trái cây các thứ đều phải chuẩn bị tốt, à đúng rồi, Triệu ma ma còn nói, nếu có thêm phần thưởng gì đó thì là tốt nhất! Triệu ma ma đang bận, có lẽ một lúc nữa sẽ đến tìm tỷ!"

Tống Điềm liền thấy căng thẳng, nước trà trái cây thì đơn giản, nhưng làm cái gì đó để thưởng, chắc là điểm tâm thôi nhỉ...

Tiểu Điệp vừa nói xong chưa bao lâu thì Triệu ma ma tìm đến, quả nhiên là tìm Tống Điềm nói mấy câu, Tống Điềm nghe xong thì gật đầu, nhưng biểu cảm trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Tiểu Điệp tiến lên một bước, Tống Điềm bảo: "Triệu ma ma bảo sẽ đưa sữa bò tới, bảo ta xem rồi làm, Tiểu Điệp, tối nay chúng ta e là phải bận bịu rồi."

Tiểu Điệp thổn thức nhưng nghĩ đến tiền lương ngày mai được gấp bội thì lại rất mong chờ, gật đầu: "Ta đi tìm ca ca nói với huynh ấy mấy câu, sẽ nhanh chóng quay về."

Mọi người trong bếp bắt đầu trở về nghỉ ngơi, nhà ăn náo nhiệt cả một ngày dần yên tĩnh lại, Tống Điềm vẫn đang suy nghĩ thực đơn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần.

"Tống đầu bếp, nghe Tiểu Ngũ nói cô tìm ta?"

Là thanh âm của Mạnh Thiệu, Tống Điềm giật mình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mạnh Thiệu cười đứng ở trước mặt.

Tống Điềm ngại ngùng chớp mắt mấy cái, nhớ tới chuyện kia, nàng vội đứng dậy, "À... ta..."

Quả thật, nàng thật sự không biết cách làm thế nào để từ chối một người, nhưng chuyện đã đến mức này, không thể không giải quyết.

Tống Điềm lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp, hỏi: "Hôm qua nhiều việc quá, chưa kịp nói với Mạnh đội trưởng chuyện lễ vật này, lúc đấy ta tưởng ngài nói đùa, dù sao ta cũng chẳng làm được cái gì, ngài đưa lễ vật như vậy làm ta thật sự không dám nhận, cái này, vẫn nên trả lại thì mới thoả đáng."

Nàng vừa nói vừa đưa cái hộp gỗ kia cho Mạnh Thiệu, sợ hắn không cầm liền đặt luôn lên cái bàn bên cạnh.

Mạnh Thiệu cúng sửng sốt, trong mắt hiện lên sự mất mát.

Một lát sau, hắn như hiểu ra điều gì.

"Thật ra thì... Tống đầu bếp cũng không cảm thấy có gánh nặng, tại hạ không có ý gì khác, chỉ là đi ngang chỗ bán hàng rong thấy chiếc hộp này tinh xảo đẹp mắt, lúc ấy chủ quán nói bên trong là mấy món đồ đơn giản, ngẫu nhiên cho vào thôi, ta cũng không để ý, thuận tay mua cho cô, nghĩ cô ở nhà bếp vất vả, có phải đã gây hiểu lầm không?"

Tống Điềm ngạc nhiên, lời này của Mạnh Thiệu, ý là hắn cũng không biết bên trong là hoa tai?

Nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Mạnh Thiệu, Tống Điềm hoài nghi không biết có phải hiểu lầm không, nhưng nàng suy nghĩ một chút, vẫn nói tiếp: "Ta nếu đã nhận việc làm đầu bếp trong quân, thì phải có trách nhiệm làm đúng bổn phận, những việc này cũng không tính là vất vả gì cả, ta không có công lao gì, nhận lễ thì quá hổ thẹn, Mạnh đội trưởng vẫn nên nhận lại thì hơn."

Mạnh Thiệu nhanh chóng giấu đi cảm giác mất mát trong mắt, hắn không nói hai lời, cầm lấy cái hộp: "Được! Là do ta đường đột, kính xin Tống đầu bếp đừng để trong lòng. Đúng rồi, ngày mai trong quân đấu võ, cô có đến xem không?"

Tống Điềm thở nhẹ một hơi, lại không ngờ hắn nói sang chuyện khác nhanh như vậy, không kịp suy nghĩ, đáp: "Có, ta có đi xem."

Mạnh Thiệu cười nói: "Ừm!"

Chờ Mạnh Thiệu đi rồi, Tống Điềm cũng thấy thoải mái hơn, nàng điều chỉnh tâm tình, tiếp tục nghiên cứu thực đơn, nhưng không ngờ, lại nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, nàng tưởng rằng Mạnh Thiệu đi rồi lại quay lại, ngẩng đầu định nói gì đó nhưng lại giật mình mở to mắt.

Người đến không phải Mạnh Thiệu, mà là... Đại tướng quân?!

Cố Hiển Thành không biết sao lại xuất hiện ở nhà bếp, mà sắc mặt hắn hình như hơi khó coi, đang nhìn thẳng Tống Điềm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.