Cố Hiển Thành xoa xoa trán, hắn cảm giác đầu đau đến mức muốn nổi trận lôi đình, Phó Ngạn đứng bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt, vội la lên: "Thế nào rồi? Có cần đi tìm đại phu ngay bây giờ không?" 
Cố Hiển Thành lắc đầu. 
hắn xoa trán: "Tiếp tục đi về phía trước. Chuyện ở huyện Võ Công, đợi trời tối thì vòng qua, đánh úp khiến bọn họ trở tay không kịp mới có thể nhìn ra vấn đề." 
Phó Ngạn gật đầu, chỉ là ánh mắt vẫn còn chút lo lắng, "Được, nhưng mà huynh đừng miễn cưỡng, nếu không chịu được nhất định phải nói sớm cho ta biết." 
Cố Hiển Thành: "..." 
* 
Tống Điềm quay về doanh trướng, Tiểu Điệp bất an đi theo nàng, "Điềm Điềm tỷ..." Nàng ấy lo lắng nhìn Tống Điềm, Tống Điềm đúng là rất tức giận nhưng trước mặt Tiểu Điệp vẫn nhịn xuống. 
"Không sao. Ta cũng quen rồi, cứ kệ ta một mình trong chốc lát là được." 
Quen rồi? 
Tiểu Điệp không thể ngờ, loại chuyện này sao có thể quen được? 
Tống Điềm cười khổ: "Muội chưa nghe qua câu 'Trước cửa quả phụ nhiều đào hoa' sao? Trước đây ta ở nhà chồng những lời đặt điều khó nghe hơn cũng từng nghe rồi, không sao." 
Tiểu Điệp đỏ mắt: "Điềm Điềm tỷ..." 
Tống Điềm ngược lại cũng không cảm thấy quá khổ sở, trên đời này còn nhiều chuyện khiến nàng khổ hơn thế nữa cơ, chuyện hôm nay tuyệt đối không nằm trong số đó, nàng chỉ tức giận, hơn nữa lần này, nàng cũng sẽ không nén giận. 
"Tiểu Điệp muội thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3498887/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.