Tống Điềm đưa cho hắn, cười nói: "Đi thong thả." 
"Được!" 
Phúc Quý nhanh chóng trở về, vừa vào trong trướng thì thấy Triệu ma ma cũng ở đây. Hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó gục mặt xuống nói, "Tướng quân! Đến chậm quá không lấy được bánh trứng, chỉ còn bánh bao..." 
Hắn có chút thấp thỏm, mà Triệu ma ma cùng Cố Hiển Thành nghe xong đều sửng sốt. 
Triệu ma ma nhìn qua đồ ăn hắn cầm về, Cố Hiển Thành ho khan một cái, đáp, "Được." 
Phúc Quý lúc này mới vui vẻ trở lại, vội vàng đẩy đồ đến trước mặt hắn. 
"Nhiều vậy?" Triệu ma ma hỏi. 
Phúc Quý: "Tiểu trù nương kia đúng là rất có lòng, hình như sợ ngài ăn không đủ, lấy thêm mấy cái." 
Cố Hiển Thành nghe xong bỗng nhớ lại ngày ấy ở trấn nhỏ, nàng hình như cũng sợ hắn ăn chưa no mà tiến lên hỏi thăm. 
Hắn giống người ăn nhiều vậy sao? 
Triệu ma am tiến lên, cầm đi mấy cái: "Tướng quân không nên ăn quá nhiều, dễ bị đau, thái y cũng từng dặn dò qua rồi, ngươi cầm đi ăn đi." 
Phúc Quý vui vẻ cầm lấy, lập tức đưa lên miệng cắn rồi nói thêm mấy lời: "Ngon! Ngon lắm!" 
Phúc Quý cười cong cả mắt: "Chẳng trách bọn họ lại xếp hàng đông như vậy, tiểu trù nương này tay nghề thật sự không tồi." 
Cố Hiển Thành cũng nếm thử, hắn không nói gì, hương vị bánh bao ngày đó hắn vẫn nhớ rõ, còn bánh bao hôm nay cần thêm chút nữa, vẫn là có người khác tham gia vào làm cùng nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/3490422/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.