Có lẽ là quá mức kích động, lực trên tay Chu Lê đột nhiên tăng mạnh, chân không tự giác đá một cái, cũng không biết như thế nào, Thẩm Việt bị đá xuống giường. 
Chu Lê ngồi dậy, liền thấy Thẩm Việt đang chật vật quỳ rạp trên mặt đất, miệng còn nói: “Phu nhân cớ gì đá ta?” Người đã chậm rãi bò dậy, lại muốn xáp tới trên người Chu Lê. 
Chu Lê duỗi tay ngăn chặn hắn: “Ngươi từ từ.” 
Thẩm Việt sững sờ tại chỗ, về sau cười: “Phu nhân, giờ Hợi rồi, canh giờ không còn sớm, tối nay chúng ta còn có chính sự cần làm, ngủ sớm chút đi.” 
Chu Lê nhíu lông mày: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là ngươi đã khỏe? Đã có thể?” 
Thẩm Việt da mặt dày dịch đến đuôi giường ngồi xuống: “Kỳ thật mỗi ngày ta đều có uống thuốc, mấy ngày trước cũng đã có thể.” 
Chu Lê hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi uống thuốc gì? Cho ta xem?” 
Thẩm Việt làm sao có thể lấy thuốc ra được, mông dịch về phía Chu Lê từng chút một: “Ngày mai đi, tối lửa tắt đèn, khó tìm lắm.” 
Chu Lê thấy hắn tới gần, duỗi tay ngăn hắn: “Chờ một chút, trước tiên ngươi cứ lui trở về.” 
Thẩm Việt đành phải ngoan ngoãn dời mông trở về. 
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi uống thuốc gì?” 
Đôi mắt Thẩm Việt còn rất ủy khuất nhìn Chu Lê: “Có thể... có thể là thuốc gì được chứ, chỉ là chút thuốc trị cái kia....” 
Chu Lê trầm mặc một lát, nàng nào biết thuốc trị cái kia là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546143/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.