Chu Lê khó hiểu nói: “Cái nào? Cái nào cái gì?” Đôi mắt lấp lánh ánh đèn, hiện ra hai ba phần thuần khiết, nhưng vừa rồi hai người mới hôn môi trong phòng, vẫn còn lưu lại hơi thở quấn quýt, vì vậy ánh mắt nàng vẫn có bảy tám phần mê hoặc.
Thẩm Việt chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nuốt nước miếng, cổ họng lăn lộn một chút, hắn nghĩ, đời này hắn sẽ không có khả năng nói lời lộ liễu như vậy với những người khác, đối mặt với A Lê, toàn bộ tu dưỡng trước đây đều tiêu tan như ảo ảnh, lý trí sụp đổ, đến từ bản năng nguyên thủy nhất của một người nam nhân, khiến cho nơi nào đó trên người hắn bắt đầu rục rịch, không thể khắc chế được.
Trong lúc nhất thời hắn trả lời không được.
Chu Lê thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, đôi mắt sâu tựa như muốn ăn luôn nàng, nhanh chóng xấu hổ rũ đầu, tránh khỏi hắn, đi đến cái bàn bên trong phòng. Nàng có chút khát nước, đi uống chén nước trước.
Lòng ngực Thẩm Việt đã trống không, theo bản năng đi qua cùng nàng, từ sau lưng ôm lấy eo nàng.
Vùi đầu vào nàng cổ, hơi thở thô nặng ướt át: “Trước đó nàng có xem quyển "Ngọc đào xuân sắc", còn nhớ không, nơi đó có đoạn, hòa thượng cùng tiểu thư kia, có một lần ở núi giả sau chùa…… Tiểu thư nói, ngày xuân anh đào chín, nhưng vẫn chưa thể hái, nhờ hòa thượng đánh giá, có nói là, tấn nghiêng thoa lạc cắn xuân anh……” Theo lời nói Thẩm Việt, có hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546139/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.