Trên má truyền đến xúc cảm ôn nhuận, giống kẹo mạch nha mới nấu, khi để lạnh đến nửa nhiệt độ, không cẩn thận dính vào trên da thịt. Chu Lê trố mắt, chậm rãi giơ tay, lòng bàn tay chạm vào bên má. 
Một đôi mắt khó có thể tin nhìn trừng trừng nam tử kế bên, dần dần, trong mắt lại nổi lên một chút ướt át. 
Thấy bộ dạng nữ tử như hoa lê ướt mưa, lã chã chực khóc, đáy lòng Thẩm Việt ngầm dâng lên bất an, hoảng hốt lan tràn trong nháy mắt. Cảm giác xúc động lạc hồn lạc phách vừa rồi đột nhiên chợt tỉnh, khi hắn đang định mở miệng giải thích, nữ tử vươn tay, đẩy hắn một cái, sức lực không lớn, nhưng hắn không hề phòng bị, ngã ngồi về sau xuống trên mặt đất. 
Không có vòng vây, Chu Lê vội vàng đứng dậy vọt sang một bên. 
“Ngươi... ngươi... ngươi về sau không được như vậy nữa, nếu để người khác biết chúng ta luôn như vậy, truyền ra ngoài ngươi nói ta còn làm người như thế nào đây? Ngươi còn khảo thi khoa cử như thế nào đây?” Thanh âm Chu Lê run rẩy, ngữ khí có chút hung dữ, nhưng không biết có phải bởi vì cái hôn mới vừa rồi hay không, nữ nhi gia nhìn chung có chút ngượng ngùng, nghe vào không có chút lực uy hiếp nào 
Thẩm Việt thấy Chu Lê nghiêng thân mình, trên má ửng đỏ toàn là xấu hổ buồn bực. Tức khắc cũng nổi lên một ít ảo não, lý trí ngày thường bắt đầu trở về, hắn chính là người đọc sách, cư nhiên lại nhiều lần mạo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546113/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.