Chương trước
Chương sau
Trên má truyền đến xúc cảm ôn nhuận, giống kẹo mạch nha mới nấu, khi để lạnh đến nửa nhiệt độ, không cẩn thận dính vào trên da thịt. Chu Lê trố mắt, chậm rãi giơ tay, lòng bàn tay chạm vào bên má.

Một đôi mắt khó có thể tin nhìn trừng trừng nam tử kế bên, dần dần, trong mắt lại nổi lên một chút ướt át.

Thấy bộ dạng nữ tử như hoa lê ướt mưa, lã chã chực khóc, đáy lòng Thẩm Việt ngầm dâng lên bất an, hoảng hốt lan tràn trong nháy mắt. Cảm giác xúc động lạc hồn lạc phách vừa rồi đột nhiên chợt tỉnh, khi hắn đang định mở miệng giải thích, nữ tử vươn tay, đẩy hắn một cái, sức lực không lớn, nhưng hắn không hề phòng bị, ngã ngồi về sau xuống trên mặt đất.

Không có vòng vây, Chu Lê vội vàng đứng dậy vọt sang một bên.

“Ngươi... ngươi... ngươi về sau không được như vậy nữa, nếu để người khác biết chúng ta luôn như vậy, truyền ra ngoài ngươi nói ta còn làm người như thế nào đây? Ngươi còn khảo thi khoa cử như thế nào đây?” Thanh âm Chu Lê run rẩy, ngữ khí có chút hung dữ, nhưng không biết có phải bởi vì cái hôn mới vừa rồi hay không, nữ nhi gia nhìn chung có chút ngượng ngùng, nghe vào không có chút lực uy hiếp nào

Thẩm Việt thấy Chu Lê nghiêng thân mình, trên má ửng đỏ toàn là xấu hổ buồn bực. Tức khắc cũng nổi lên một ít ảo não, lý trí ngày thường bắt đầu trở về, hắn chính là người đọc sách, cư nhiên lại nhiều lần mạo phạm A Lê. Mặc dù hắn thích người ta, có một số việc cũng chỉ có thể sau thành thân mới được làm, nếu hiện tại hôn nàng, muốn nàng, thật sự giống ngụy quân tử. Tại sao hắn thấy nàng liền nhịn không được?

Là hắn tuỳ tiện. Mất sạch tri thức.

Xem ra hiện tại hắn còn chưa thể nói cho Chu Lê biết tâm tư của hắn, nếu không trực tiếp dọa nàng chạy mất, hắn phải đến nơi nào tìm. Có một số việc, cần phải tuần tự thực hiện. Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng

Phi phi phi! Ăn đậu hủ cái gì! Quá càn rỡ!

“Thực xin lỗi, làm ngươi sợ đi, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi về sau có thể không xem ta như tam thúc, như trưởng bối nữa.”

Chu Lê ngập ngừng nói: "Vậy xem thành cái gì? Thúc vốn dĩ chính là tam thúc.”

Thẩm Việt quýnh lên: “Hoàn toàn có thể xem ta như một nam nhân bình thường.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, trong lòng Chu Lê kinh ngạc một chút, như bị một cây kim đâm trúng. Nàng nghĩ không ra nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.

Trong khoảng thời gian ngắn, nhà bếp an tĩnh cực kỳ, gió mùa đông từ cửa sổ thổi đến, rót vào bên trong, thổi loạn tóc trên thái dương nàng, nàng duỗi tay vén ra sau tai. Thẩm Việt nhìn chằm chằm nàng, lúc này mới phát hiện cành mai nàng dùng để bới tóc, hoa mai trên mặt sớm đã bị cọ đến cánh hoa thưa thớt.

Trong lúc nhất thời hối hận đột nhiên tăng cao.

Chu Lê thấy Thẩm Việt đột nhiên đi qua bên người mình, đi vào trong sân, có chút không hiểu nguyên do, đi đến trong sân nhìn, nhưng thấy nam tử đi đến dưới một tàng cây mai, ngửa đầu nhìn đánh giá một phen, tựa hồ đang xem xét đóa hoa nào nở đẹp nhất.

Thân hình hắn cao lớn, hôm nay mặc một thân trường sam màu khói, màu sắc như vậy, nếu nam nhân khác trong thôn mặc trên người, phần lớn sẽ có vẻ quê mùa. Nhưng Thẩm Việt không giống, hắn đi ra bên ngoài học, thời gian ở trong thôn làm việc nhà nông không dài, màu da cũng không bị phơi đen, mặc màu sắc như vậy, ngược lại tẫn hiện một loại khí độ phong nhã điệu thấp. Tựa như giai công tử trong lời kịch hay nhắc tới.

Hắn bẻ một cành mai, xoay người đi trở về. Chu Lê chạy như bay vào nhà bếp, rất sợ nam tử thấy nàng nhìn lén. Nàng cầm lấy chén, giả bộ dọn dẹp rửa sạch, hai lỗ tai lại dựng nhòn nhọn để nghe tiếng bước chân phía sau.

Tiếng bước chân từ cửa đi đến phía sau nàng, nàng liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo hắn.

Nàng không biết vì sao hắn đột nhiên đi bẻ cành mai, chỉ yên lặng dọn dẹp bệ bếp, lưu ý động tác người phía sau

Đột nhiên, trên tóc truyền đến một trận cảm giác ngập ngừng. Nàng ngốc lăng, đưa bàn tay đến đỉnh đầu sờ sờ, lại phát hiện cành mai trên búi tóc đã không thấy.

Thẩm Việt vừa cài cành mai mới vào cho nàng, vừa nói: “Hoa mai trên tóc ngươi vì ta cọ rớt mất rồi, ta mới lấy về một cành mới.”

Mặt ngoài cành mai nếu không cố ý chà xát, sẽ có chút thô ráp, lúc cài vào sẽ bị vướng sợi tóc, sẽ ngầm có chút đau. Nhưng động tác Thẩm Việt rất chậm rất nhẹ, nàng không cảm giác được chút đau đớn nào.

Chu Lê cứng thân mình, một cử động nhỏ cũng không dám, tại nhà bếp an tĩnh vào đông, cảm giác những sợi tóc bị lôi kéo trên đỉnh đầu, bị phóng lớn vô hạn, làm thể xác và tinh thần nàng sinh ra một trận ngứa ngáy

Bởi vì Thẩm Việt trúng Giải Nguyên, nàng còn cố ý hỏi thăm người đọc sách thường đến ăn đậu hoa, một Giải Nguyên lang ngày sau tiền đồ đại khái sẽ như thế nào. Giải Nguyên lang năm sau sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, có khả năng sẽ trúng tiến sĩ, đến lúc đó, rất nhiều đại quan quý nhân trong kinh sẽ chờ tới lúc yết bảng để bắt rể, không chừng còn bị tiểu thư nhà quan nào coi trọng. Nếu có cơ hội tham gia thi đình, trúng Trạng Nguyên, không chừng còn có thể kết thân cùng hoàng gia, một bước lên trời. Còn nếu kỳ thi mùa xuân không trúng, kém cỏi nhất cũng có thể làm một quan viên thất phẩm

Thất phẩm, huyện lệnh đại nhân huyện các nàng, chính là quan lớn như vậy. Nàng nghe nói, huyện lệnh phu nhân, cũng là quan gia tiểu thư.

Thẩm Việt có một mảnh tiền đồ xán lạn như vậy, giờ phút này lại đang cài trâm cho một quả phụ là nàng?

Trong lòng không nói rõ là vui sướng, hay là lo lắng, mũi đau xót, hốc mắt bỗng chốc nhiễm một vòng hồng nhuận.

“Được rồi.” Sau một lúc lâu, Thẩm Việt đã tỉ mỉ chỉnh lại cành mai trên tóc đen.

Chu Lê không quay đầu lại nhìn hắn: “Tam thúc, lúc này canh giờ không còn sớm, thúc đi về trước đi, còn lại để ta dọn được rồi.”

Thẩm Việt hơi hơi hé miệng, lại không nghĩ ra lý do tiếp tục ở lại

“Ta đi đây.”

Chu Lê “Ừm” một tiếng, gật đầu.

Thẩm Việt cuối cùng nhìn cành mai trên tóc nàng một cái, chậm rãi thối lui đến cửa nhà bếp. Lại tựa như nghĩ tới cái gì đó, dừng chân.

“A Lê.”

Chu Lê quay đầu nhìn hắn: “Tam thúc còn có việc sao?”

“Có thể gọi ta một lần... bằng tên không.” Thẩm Việt tha thiết nhìn nàng, phảng phất như nếu nàng không gọi, hắn sẽ vô cùng thất vọng.

Chu Lê cắn môi ấp úng một phen: “Th……” Nhưng vẫn chuyển âm, “Tam thúc.”

“Thực xin lỗi, ta không quen.” Đôi tay Chu Lê chống trên bệ bếp, chán nản cúi đầu. Nàng sao không rõ ý Thẩm Việt, chỉ là nàng thật sự không muốn chậm trễ hắn.

“Không sao, ngươi từ từ sẽ quen.”

Chu Lê nghe vậy cả kinh, khi lại ngẩng đầu, cửa nhà bếp sớm đã trống không.

Thẩm Việt đi rồi.

Chu Lê đứng ở cạnh bệ bếp, nhìn chỗ cửa hắn đã đứng, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Rửa sạch chén, khi đi ra nhà bếp, trời đã vào đêm. Lý thị đi rồi, chỉ còn một mình nàng. Trước đây thời điểm như vậy cũng rất nhiều, chỉ là tối nay, nỗi lòng nàng thật lâu không bình tĩnh được, luôn cảm thấy sân này to như vậy, có chút buồn, ngẩng đầu nhìn trời, màn trời đen nghìn nghịt một mảnh, không thấy nửa ngôi sao, tấm màn đen nặng nề kia, tựa như thời khắc đều muốn đổ sầm xuống.

Nàng ra cửa đi dạo một vòng, lại trở về, rửa mặt lên giường, một đêm rối ren, giấc mộng hỗn loạn

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Từ sau ngày đó, lâu lâu Thẩm Việt sẽ đưa tới trong tiệm đồ vật gì đó, không phải khoai lang trong nhà ăn không hết, thì là khoai tây ăn không hết, hoặc chính là giấy và bút mực trong thư viện dùng không hết đưa tới cho Bảo Nhi dùng. Tóm lại, ba ngày năm ngày sẽ đưa đồ vật tới một lần

Khi hắn mang đồ tới, đa số đều do Lý thị nhận, Chu Lê đứng ở trong tiệm thấy hắn tới, đều sẽ mượn cớ trốn vào hậu viện.

Thẩm Việt chưa thấy được Chu Lê, cũng không hỏi.

Lý thị ngay từ đầu không phát hiện cái gì, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, mỗi lần Thẩm Việt mang đồ tới, đôi mắt đều luôn cố ý vô tình ngó vào trong tiệm.

Tuy rằng hắn làm rất bí mật, nhưng vẫn bị Lý thị phát hiện vài lần.

Hơn nữa gần đây, Vương Hứa cũng không có việc gì đều chạy tới bên này, hắn ngược lại, không phải tới tặng đồ, hắn tới mua đồ, hai ngày ba ngày đến mua đậu hoa một lần, có đôi khi ăn ở trong tiệm, có đôi khi đóng gói trở về.

Chỉ là khi Vương Hứa tới, Chu Lê sẽ không cố ý tìm lý do trốn đi.

Lý thị tuy thấy rõ ràng, nhưng cũng không nhắc tới trước mặt Chu Lê. Hiện giờ bà đã thả A Lê, A Lê đã tự do, gả cho ai, không gả cho ai, đều do tự nàng làm chủ.

Chỉ là có đôi khi nhìn A Lê cùng Vương Hứa chuyện trò vui vẻ trong tiệm, không khỏi nghĩ nếu một ngày nào đó Thẩm Việt bắt gặp, Vương Hứa có thể gặp A Lê dễ như trở bàn tay, mà Thẩm Việt gặp gỡ một lần cũng khó, không biết trong lòng sẽ là tư vị gì.

Rồi sau đó, Thẩm Việt thật sự bắt gặp.

Ngày này là đông chí, thời tiết còn tính sáng sủa, mặt trời có chút trắng bệch, màn trời là màu xanh nhàn nhạt, Thẩm Việt hạ học đi ngang qua cửa hàng đậu hoa của Chu Lê, trong tay cầm một hộp gỗ dài, trong đó đặt một cây bút lông, hắn tính đưa cho Bảo Nhi.

Mới vừa đi đến cửa tiệm, vừa nhấc đầu, liền thấy trong tiệm có một bóng dáng quen thuộc ngồi ở bàn.

Trong lòng hắn đại hỉ. Từ ngày ấy sau khi hắn mạo phạm nàng, đã có khoảng nửa tháng không gặp được nàng. Đang chuẩn bị tiến lên, nhưng mà ngay sau đó, lại nhìn thấy Vương Hứa ở bàn đối diện

Vương Hứa không biết đang nói cái gì, biểu tình mặt mày hớn hở, Chu Lê đang nhìn hắn, tươi cười xán lạn.

Tiếng cười trong trẻo truyền đến, Thẩm Việt dừng bước chân.

Một tư vị giống như ăn một quả táo chua sống đột nhiên thổi quét lan tràn, hắn đang tự hỏi, muốn đi qua không

Hay là không đi……

Hắn thu hồi chân, xoay người rời đi.

Vương Hứa đang kể chuyện cười cho Chu Lê, trong lúc vô tình nhìn về phía cửa, không khỏi kinh ngạc: “Di? Kia không phải tam thúc sao?”

Chu Lê nghe vậy, tim đập lỡ một nhịp, quay đầu lại nhìn. Quả nhiên thấy trên đường ngoài cửa, một bóng dáng quen thuộc càng lúc càng xa. Hắn bước chân vội vàng, rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ cách đó không xa.

Hoảng hốt trong chớp mắt rất nhanh bình phục lại, nàng thu hồi ánh mắt, quay đầu, cười nói: “Vương đại ca huynh vừa mới nói Vương đồ tể kia như thế nào mà? Nói tiếp a.”

Tính tình Vương Hứa thô kệch, không chút nào lưu ý đến mảnh gợn sóng nơi đáy mắt Chu Lê, tiếp tục chọc cười. Lần trước sau khi hắn thổ lộ ở đầu hẻm bị cự tuyệt, cũng có một ít ngày không dám gặp Chu Lê, cũng đến gần đây hắn mới nghĩ thông suốt, thích một người sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được? Vì thế hắn lại bắt đầu ghé cửa hàng đậu hoa.

Những ngày kế tiếp Thẩm Việt không tiếp tục qua tặng đồ, hắn ngầm quan sát vài ngày, phát hiện Vương Hứa ba ngày hai lần chạy đến cửa hàng Chu Lê, mà Chu Lê lại không có chút ý nào lảng tránh Vương Hứa.

Mà mỗi lần hắn đi, Chu Lê đều cố ý tránh hắn

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Chu Lê bên này cũng nhận ra Thẩm Việt gần đây không tới tiệm, nàng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tam thúc nếu có thể tự mình nghĩ thông suốt cũng tốt.

Rốt cuộc nàng chỉ là quả phụ, với một một Giải Nguyên lang như hắn, thật sự không xứng.

Chỉ là ngồi ở trong viện, nhìn tường viện phía Bắc, trong lòng không hiểu sao có thêm một phần mất mát cùng buồn bã.

Có phải từ nay về sau hắn sẽ không tới nữa không?

Qua một thời gian nữa, hắn đại khái sẽ phải vào kinh khảo thí, nếu kim bảng đề danh, bộ dáng hắn lại tuấn tú như vậy, nhất định sẽ bị quan to quý nhân nhà ai trong kinh bắt đi làm cô gia.

Đến lúc đó ngay cả trở về Cam Thủy trấn cũng không thể về được

Nghĩ đến đây, ngực liền có chút nghẹn muốn chết.

Hiện nay mới vừa ăn xong cơm chiều, Lý thị cùng Bảo Nhi về thôn, trong viện yên tĩnh vắng lặng, nàng đột nhiên nghĩ ra ngoài đi dạo một chút.

Vì thế, vào nhà khoác áo choàng, ra cửa hàng, bắt đầu lang thang đi dạo không có mục tiêu trên phố.

Hôm nay là chợ đêm mỗi nửa tháng mở một lần, ngày này chợ không đóng cửa, các thương hộ sẽ đốt đèn lồng thẳng đến bình minh.

Bởi vì chợ đêm mỗi nửa tháng mới mở một lần, cho nên mỗi khi vào lúc này, trên đường người đi đều nối liền không dứt, rất nhiều lúc còn náo nhiệt hơn so với ban ngày.

Chu Lê chậm rãi xuyên qua chợ đêm, lang thang không có mục tiêu đi tới trước, đi tới đi tới lại đột nhiên dừng chân.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía một ngõ nhỏ bên cạnh, đó là đường đi vào nhà Thẩm Việt. Nàng sao lại đi tới nơi này rồi?

Nàng xoay người, đang định trở về, ánh mắt chợt thoáng nhìn về phía ven đường cách đó không xa, một nam tử đang vịn tường đứng đó. Thân ảnh nam tử kia vô cùng không ổn, lung lay sắp đổ, phảng phất ngay sau đó, sẽ phải tê liệt té ngã trên mặt đất.

Tam thúc? Hình như uống say?

Nàng đang nghĩ ngợi có nên tiến lên đỡ hay không, liền thấy nam tử dựa vào tường trượt một mạch xuống mặt đất.

Chu Lê không hề do dự, hai bước chạy tới, ngồi xổm bên người Thẩm Việt, ngay khi tới gần, đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc, hun đến nàng cũng muốn say theo:

“Tam thúc? Thúc còn ổn không?”

Thẩm Việt suy nghĩ hỗn độn, nghe được có người nói chuyện trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, đôi mắt mê mang say lờ đờ nhìn về phía Chu Lê, tiếp đó say cười:

“A Lê a, ngươi đã đến rồi.”

Chu Lê nhíu mày, tam thúc sao lại uống thành như vậy?

“Tam thúc, ta đỡ thúc đi trở về.” Nói, liền nâng một cánh tay Thẩm Việt lên, vòng qua đầu vai nàng, chậm rãi nâng người từ trên mặt đất dậy.

Nghiêng ngả lảo đảo đi đến ngõ nhỏ

Chờ tới cửa, Chu Lê đã sắp không chịu nổi, đừng thấy tam thúc không mập, nhưng sau khi say rượu người tựa như nặng cả ngàn cân, đè trên vai nàng, mấy lần tưởng đâu ngã xuống.

“Chìa khóa đâu?”

Thẩm Việt đang sờ soạng lung tung trên người mình, rốt cuộc cũng sờ soạng ra được chìa khóa. Chu Lê lấy chìa khóa mở cửa, đỡ người vào sân, lại một đường đỡ tới trong phòng.

Nàng tự nhiên còn nhớ rõ phòng hắn là gian nào, mà chỉ sợ là nàng không quên được.

Đỡ người lên giường, lại cởi giày cho hắn, kéo chăn qua, thấy đều dàn xếp xong, liền tính rời đi.

Nàng không muốn ở lại lâu, rốt cuộc hiện giờ bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không giống như trước.

Nhưng nàng mới vừa đi tới cửa, phía sau đột nhiên dán lên tới một luồng ấm áp, một đôi cánh tay rắn chắt ôm vòng lấy eo nàng, mùi rượu nồng nặc đánh úp lại, nàng không khỏi sửng sốt.

“A Lê, không được đi.”

Chu Lê giãy giụa hai cái: “Tam thúc mau buông ra!”

Lại không thay đổi được gì, cánh tay đối phương càng siết càng chặt.

Người phía sau tựa hồ như đưa đầu tới một bên vai nàng, hơi nóng thở ra đánh vào cổ nàng, trong lòng dâng lên một trận ngứa ngáy xa lạ

Chu Lê thấy tránh thoát không được, lại không thể nói với người say rượu đạo lý nam nữ khác biệt, chỉ phải nhỏ nhẹ khuyên giải: “Được được, A Lê không đi, tam thúc, thúc buông ra trước.”

Lời vừa nói ra, gông cùm xiềng xích bên hông quả nhiên buông lỏng, nàng đang muốn nhân cơ hội hết sức tránh thoát, người phía sau lại đột nhiên dời bước tới trước mặt nàng.

Chu Lê cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đem tối, không có ánh sáng, nàng thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được một loại cảm giác nặng nề chưa bao giờ có cùng mùi rượu bỗng chốc khóa chặt nàng lại.

Ngay sau đó, người trước mặt đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi nàng.

Chu Lê duỗi tay đẩy hắn, hắn lại vững như Thái sơn, căn bản đẩy không nổi.

Không những đẩy không nổi, thế công trên môi cũng càng ngày càng mãnh liệt. Chu Lê suýt nữa ngất đi.

Tam thúc như vậy, quả thực xa lạ, cùng với hắn ngày thường như hai người khác nhau, là bởi vì say rượu sao?

Nàng nhớ tới ngày ấy tại Vọng Tinh Các ở thư viện, một lần đó, hắn cũng uống rượu, cũng muốn hôn nàng……

Nàng đưa đôi tay nâng mặt Thẩm Việt lên, dùng sức đẩy hắn ra khỏi môi mình.

“Thẩm Việt, nhìn ta.” Nàng ép buộc hắn nhìn hai mắt mình, tuy rằng trong bóng tối, khả năng cái gì cũng nhìn không thấy, “Có phải thúc muốn ta không?”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

nhamy111: cao xanh ơi, tam thúc đây là mượn rượu làm càn seo?

😱😱😱
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.