Thẩm Việt về đến nhà, tìm ra bút lông sói cỡ lớn ngày thường rất ít dùng, thử viết một bản, không hài lòng, vò thành một khối lớn ném đi, lại viết một bản, vẫn không hài lòng, lại ném đi viết lại một lần nữa
Cũng không biết đột nhiên từ nơi nào toát ra tâm hiếu thắng, hắn muốn viết ra chữ tốt nhất, mặc cho ai nhìn đều thích chữ hắn viết.
Lại nói, không có lý do gì không thích, chữ và tranh của hắn ở tỉnh thành đã có thanh danh bên ngoài, có phú thương thậm chí không tiếc số tiền lớn cầu lấy.
Đối với những tác phẩm dùng để kiếm hai ba đồng bạc sống tạm, hắn đều tùy tính mà làm, chỉ là hiện tại năm chữ “Tiệm đậu hoa A Lê” này, ước chừng hao phí của hắn hai ba canh giờ đi viết.
Thật vất vả mới viết vừa lòng, rồi lại khó khăn không biết đưa qua như thế nào
Đúng vậy, người ta cũng đã tốn bạc tìm người viết giùm, chẳng lẽ hắn lại trực tiếp tìm tới cửa nói với A Lê, người nọ viết không được tốt, tam thúc viết cho ngươi một tấm khác càng tốt hơn?
Làm ra vẻ!
Hiện tại hắn hối hận không thôi, làm thì làm từ sớm đi, một hai phải chờ đến lúc nhìn thấy nàng nhờ người viết ở trên đường cái, mới nhớ tới chuyện đã từng đáp ứng nàng.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn dù thế nào cũng làm không ra chuyện giáp mặt đưa chữ cho A Lê, cũng không nghĩ lại làm phiền Vương Hứa. Vì thế, sau một lúc bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546069/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.