“A Lê……” Thẩm Việt bất đắc dĩ lại tuyệt vọng kêu nàng. 
Chu Lê nâng hai mắt đẫm lệ lên, khi nhìn về phía hắn, có một lát mờ mịt. Thẩm Việt tránh đi ánh mắt nàng, cứng người không nhúc nhích. 
Chu Lê cảm nhận được độ ấm từ thân thể gần bên, đột nhiên ý thức được, đây chỉ sợ không phải mơ! 
Nàng kinh hãi, vội vàng bò ra từ trong lòng ngực hắn, nghiêng thân thể hướng mặt vào khung cửa, một khuôn mặt đỏ bừng, giống như đóa hải đường kiều mị mê hoặc người 
“Xin, xin lỗi tam thúc, ta, ta không phải cố ý.” Chu Lê giờ phút này hận không thể tìm cái lỗ chui vào 
Thẩm Việt xấu hổ khụ một tiếng: “Tìm ta có việc sao?” 
Chu Lê lúc này mới nhớ tới hộp thức ăn nàng mang đến, vội cầm lên, đôi tay đưa cho hắn: “Nga, tam thúc ăn cơm chưa, cái này cho thúc.” 
Thẩm Việt do dự một lát, vẫn nhận lấy, mở nắp hộp, mùi hương thức ăn nồng đậm bay ra ngoài: “Cái này là?” 
Chu Lê rũ đầu vẫn mãi không dám nhìn hắn, nhấp môi e thẹn nói: “Thúc cầm đi ăn đi, ta làm nhiều.” Vương Hứa đã dặn, tam thúc không cho hắn nói với nàng, công văn kia kỳ thật là do tam thúc nghĩ biện pháp làm, nàng đành phải làm bộ hoàn toàn không biết gì cả. 
Thẩm Việt nhìn hộp thức ăn màu sắc dụ hoặc, âm thầm nuốt nước miếng, nhưng hắn không thể lấy. Hắn không thể cổ vũ đam mê bệnh hoạn kia của mình. Hắn lại trả hộp thức ăn trở về: “Ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546063/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.