Chu Lê nhìn nam tử ngồi xổm che đầu, thân mình run rẩy, lại lần nữa giơ cục đá lên cao: “Ngươi.... ngươi.... ngươi là ai? Đang ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì?” 
Nam tử ngẩng đầu, biểu tình có chút thống khổ, lại có chút bất đắc dĩ: “A Lê, là ta……” 
Chu Lê tập trung nhìn vào: “Tam thúc?” Nhanh chóng ném cục đá trong tay, đỡ người dậy 
“Sao lại là thúc a, ta còn tưởng rằng là……” Chu Lê chưa nói xong, “Thế nào, có phải ta đánh thúc bị thương rồi không?” 
Thẩm Việt xoa xoa đầu, buông tay nhìn lại, trên bàn tay thế nhưng có một chút máu 
Chu Lê khẩn trương lên: “Chết rồi, đổ máu rồi! Làm sao bây giờ đây?” 
Thẩm Việt thấy nàng mở to mắt vội vàng nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, cười an ủi nói: “Không đáng ngại, vết thương nhỏ thôi, ngươi có được bao nhiêu sức lực đâu, cũng chỉ trầy da chút xíu thôi.” 
Chu Lê không cho rằng như vậy, nàng từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn tay: “Ta giúp thúc băng bó một chút trước đi, chờ lát nữa tới huyện thành rồi chúng ta lại đi y quán.” Nói, liền duỗi tay giúp hắn băng bó. 
Nhưng thân mình nàng chỉ mới cao đến bả vai Thẩm Việt, nàng nhón chân đều với không tới. 
Thẩm Việt rũ mắt nhìn cô nương gần mình trong gang tấc, nhón nhón mũi chân, đột nhiên bật cười, tiếp theo ngồi xổm người xuống 
Chu Lê đoán chừng hắn đang cười nhạo chiều cao của mình, sắc mặt đỏ hồng, tiếp tục băng bó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-xinh-dep-cung-thu-sinh-co-hu/2546054/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.