Chu Lê thuê cửa hàng mặt tiền xong, không vội vã tu sửa, chờ đến khi Lý thị trở về, nói cùng bà một tiếng, được bà chấp nhận, nàng mới bắt đầu nghĩ đến chuyện tu sửa cửa hàng
Vừa lúc chiều nay Lý thị trở về, Vương Hứa liền tới. Đỡ cho nàng phải về Chu gia thôn tìm hắn
Vương Hứa cao hứng phấn chấn hỏi Chu Lê: "A Lê, như thế nào? Hôm nay ta dẫn muội đi xem cửa hàng mặt tiền kia của nhị thẩm ta?"
Chu Lê thấy ngượng ngùng, lúng túng nói: "Đa tạ Vương đại ca, ta, ta đã thuê cửa hàng rồi!"
Chu Lê nói: "Thuê chỗ tim đường ở trấn trên. Ta đang nghĩ tới đi tìm Vương đại ca nhờ huynh hỗ trợ tu sửa cửa hàng đây."
Ý cười Vương Hứa lại chuyển rõ hơn: "Được a! Chốt! Thời điểm nào bắt đầu? Gần đây ta đều rảnh rỗi."
Chu Lê thấy hắn đồng ý rồi, không bởi vì mình không thuê cửa hiệu mặt tiền nhà nhị thẩm bọn họ mà mất hứng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm: "Nếu không ngày mai bắt đầu đi? Sáng mai huynh đến cửa thôn, ta dẫn huynh đi."
Vương Hứa gật đầu: "Ừm, được, sáng mai đầu giờ Thìn ta liền đến cửa thôn chờ muội."
Thẩm Việt hết giờ dạy học về nhà, đi đến cửa nhà, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng nam tử nói cái gì mà cửa thôn rồi cái gì mà chờ, hắn dời ánh mắt vào cửa viện đang mở rộng ở bên cạnh trong một cái chớp mắt, ngay sau đó lại thu hồi, vào cửa nhà.
Lý thị đi một chuyến về nhà mẹ đẻ, mang theo không ít hàng khô trở về, cái gì mà táo khô hạch đào hạt mè đậu phộng, có khoảng vài túi. Thu dọn mấy thứ này một chút rồi từ trong phòng đi ra, liền thấy Vương Hứa.
Giờ phút này Chu Lê đưa lưng về phía bà, mặt Vương Hứa hướng về phía bà, Lý thị liếc mắt một cái liền thấy nam tử kia đứng trong ráng chiều lúc hoàng hôn, mắt tỏa sáng nhìn về phía A Lê
Vương Hứa thấy bà ra tới, cười chào hỏi cùng bà, lại tiếp tục cùng nói chuyện với Chu Lê.
Lý thị liền ngồi vào dưới mái hiên cầm quạt hương bồ quạt gió hóng mát, chỉ là ánh mắt không ngừng đánh giá trên người Vương Hứa
Người hắn mặc áo ngắn vải thô, quần áo tựa hồ quá vừa người, vừa vặn che lại trên người, phác họa ra đường cong cơ bắp bất phàm trên vai cánh tay cùng trước ngực. Màu da hắn là màu tiểu mạch sắc, đôi mắt như mắt phượng, ước chừng thân cao tám thước*, đứng ở trước người Chu Lê, làm cho Chu Lê càng thêm nhỏ xinh.
*1 thước = 0.33m, 8 thước = 2.64m, nên tui nghĩ bà thím này đang dùng phép nói quá, tức là ông anh họ Vương này rất là cao 🤭
Phảng phất như Chu Lê mới đứng tới ngực hắn
Lý thị lại nhìn về phía Chu Lê, tóc mây đen nhánh, dáng người lả lướt, khuôn mặt càng là mười dặm tám thôn cũng ít người có được. Mấu chốt là, nàng còn trẻ.
Chờ Vương Hứa đi rồi, Chu Lê đi nhà bếp làm cơm chiều, Lý thị liền phe phẩy quạt hương bồ đi theo qua, đứng ở cạnh cửa nhà bếp nhìn Chu Lê bận rộn.
Chu Lê nói cơm chiều hôm nay làm mì rau xanh ăn, đang còn nhồi bột
Lý thị nhìn động tác lưu loát sạch sẽ của nàng trong chốc lát, thuận miệng nói: "A Lê, ta lần này về nhà mẹ đẻ, con dâu của một thím cùng thôn với nhà mẹ đẻ bên kia, thủ tiết nhiều năm, năm nay cũng đã tái giá, ta thấy khá tốt."
Tay nhồi bột của Chu Lê dừng lại, nhìn về phía Lý thị: "Nương?"
Lý thị mới nói: "A Lê, con còn trẻ, người có tình huống giống con ở trong thôn chúng ta không thiếu, tái giá cũng rất bình thường, con có từng nghĩ tới không?"
Chu Lê lập tức phủ định: "Con không có nghĩ tới, con chỉ muốn sống cùng nương cả đời." Quả phụ tái giá, sao có thể bình thường chứ? Mấy người tái giá trong thôn, người nào không từng bị mấy bà ba hoa nói qua nói lại ở cửa thôn
Lý thị cười: "Nha đầu ngốc, lúc trước ta bất quá cũng chỉ cưới con vào cửa xung hỉ, con hà tất......"
Chu Lê đã chạy đến bên cạnh bà, ôm chặt bà: "Nương, hôm nay có phải người thấy Vương đại ca tới tìm con, hiểu lầm cái gì không? A Lê thật sự không có tâm tư muốn tái giá. Mấy ngày người không ở nhà, con cũng không có tiếp xúc với nam tử nào."
Khi nói lời này, Chu Lê thầm nghĩ, tam thúc là trưởng bối không tính nam tử......
Lý thị mềm lòng như quả hồng chín, duỗi tay vỗ lưng nàng: "Ngốc A Lê, nương nói thật, nếu con muốn tái giá, vậy ngày sau nương chính là nương nhà mẹ đẻ của con."
A Lê khóc lên: "Nương, ngần ấy năm, con đã sớm xem người là mẹ ruột. Con không tái giá nữa, A Lê cảm thấy không có ý nghĩa gì, gả đến nhà khác có cái gì tốt đâu? Đơn giản là đi qua hầu hạ nam nhân, A Lê không muốn."
Lý thị lập tức hiểu được, bà biết trong lòng A Lê có bóng ma với cái gọi là "Hầu hạ nam nhân", rốt cuộc năm đó, nhi tử không biết cố gắng kia của bà, đã chết ở trên người nàng.
Đối với một tiểu cô nương mà nói, đích xác thật là đáng sợ. Nàng không có hưởng thụ qua vui sướng của hai người, mà lại càng có nhiều sợ hãi hơn
Lý thị nâng mặt nàng dậy, lau nước mắt cho nàng: "Đứa nhỏ ngốc này, trượng phu con là người bệnh, đêm tân hôn đầu tiên lại dọa đến con, kỳ thật nương nói với con a, nam nữ ở một chỗ sinh hoạt, kỳ thật là một việc tốt đẹp"
Chu Lê lại lần nữa ôm lấy bà, bắt đầu làm nũng: "Nương người đừng khuyên con, A Lê không có tâm tư tái giá, A Lê chỉ muốn sống cùng nương."
Lý thị bất đắc dĩ cười rộ lên: "Thôi được, nương mặc kệ con, nhưng nếu con có ái mộ nam tử nào, trước tiên nói cùng nương, nương xem xét thay con."
"Con biết nương, hiện tại con vẫn nên nấu cơm ăn trước."
Chu Lê lại đi nhồi bột, Lý thị nhìn trong chốc lát, lắc đầu than một tiếng, xoay người đi vào sân viện lấy chổi quét rác
Chu Lê nhồi xong bột, nước trong nồi đã nóng, nàng liền cầm lấy một cây trúc tước thành dao trúc hình trăng non bắt đầu cắt mì. Bột mì như từng con cá vượt qua Long Môn nhảy vào nước sôi.
Chờ cắt xong bột, lại đậy nắp nồi vào nấu. Chu Lê nhìn nắp nồi nóng hôi hổi kia, có một lát ngây người.
Nhớ tới lời vừa rồi nương mới nói, tái giá? Sinh sống cùng nam nhân khác? Vậy rốt cuộc là dạng cảm thụ gì? Nàng nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất đáng sợ. Ngày thường cùng nhau lao động nói giỡn còn đỡ, nhưng nếu tới ban đêm tắt đèn lên giường...... Trong đầu nàng lập tức nhảy ra đêm động phòng hoa chúc nhiều năm trước......
Có ai mà không thích sống những ngày tháng yêu thương nhau như vậy đâu? Chỉ là vận mệnh nàng bất hạnh từ nhỏ, đời này của nàng đã vô duyên cùng những ngày như vậy
Ăn cơm xong, trời còn chưa tối hẳn, Chu Lê liền đi đến mảnh sân trước nhà cách đó không xa hái rau củ, cà tím nhà bọn họ trồng sớm lớn hẳn
Khi nàng tới, vừa vặn thấy trong đất bên cạnh cũng có người làm việc.
Là nữ tử trong số người không nhiều lắm ở Chu gia thôn mà nàng coi như bạn tốt
"Đào Hoa, ngươi cũng hái rau à!"
Đào Hoa thấy là Chu Lê, cười đáp: "Đúng vậy."
Hai người hiếm khi có cơ hội ngồi xuống tán gẫu, hôm nay thật ra cũng đang rảnh rỗi.
Chờ bọn họ hái xong rau quả, liền ngồi vào dưới đống cỏ khô bên cạnh nhìn hoàng hôn tán gẫu
Nam nhân Đào Hoa năm trước vừa chết, cũng là một quả phụ, bất quá nàng may mắn hơn Chu Lê, trượng phu để lại cho nàng một đứa con trai.
Đào Hoa thấy Vương Hứa được một vài lần, có đôi khi hắn cũng đã đến trước cửa nhà Chu Lê, nhưng chỉ đơn thuần đứng ở chỗ đó trong chốc lát, sau đó lại rời đi.
Trò chuyện một hồi, nàng liền thuận miệng hỏi: "A Lê, ngươi có nghĩ tới tái giá không?"
Chu Lê kinh ngạc nhìn nàng, hôm nay làm sao vậy cà, bà bà cũng hỏi, Đào Hoa cũng hỏi: "Không có, nam nhân có chỗ nào tốt chứ?"
Đào Hoa cười nói: "Nam nhân vẫn có chỗ lợi, trong nhà có nhiều nam nhân, chút việc nặng việc khó đều có người làm, tới ban đêm a, hắn còn có thể hầu hạ ngươi."
Chu Lê khiếp sợ nhìn Đào Hoa.
Đào Hoa lại nói: "Sao, không hiểu sao?" Nàng nghĩ nghĩ, Chu Lê hẳn là đích xác không hiểu, rốt cuộc do nam nhân nàng chết sớm.
"Không hiểu ta nói cho ngươi nghe, chúng ta đều còn trẻ, còn có ngày tháng rất dài cần trôi qua, nếu lại có thể gặp được người thương ngươi, ngươi có thể suy xét thử xem."
Chu Lê không nói lời nào, cầm nhánh cỏ đuôi chó chơi đùa
Đào Hoa thấy biểu tình kia của nàng, đơn thuần như cô nương chưa xuất các, nhịn không được liền muốn nhắc nhở nàng: "Ta nói thương, nhưng không chỉ là trong ngày thường. Còn có ban đêm."
Chu Lê lập tức hiểu lời nàng nói, dỗi nói: "Ngươi nha đầu chết tiệt này, thật không biết xấu hổ, còn nói những thứ này."
Đào Hoa thần bí để sát vào nàng: "Ta nói cho ngươi một bí mật của ta, ngươi biết nam tử độc thân ở cuối thôn không? Ta với hắn...... Hắn đã đến nhà chồng ta đề cập tới hôn sự, hắn nói hắn ở rể, bà bà ta cũng đáp ứng rồi."
"A?" Chu Lê khiếp sợ không thôi, "Nhưng tuổi tác hắn không nhỏ a, ước chừng còn lớn hơn ngươi mười mấy tuổi đâu! Lại thêm vài tuổi, đều có thể làm cha ngươi."
Đào Hoa không để bụng, nói: "Lớn tuổi cũng tốt, lớn tuổi có chỗ tốt của lớn tuổi, ta cảm thấy cùng hắn với nhau cũng khá khoái nhạc, hắn biết thương ta như thế nào." Nói, ngượng ngùng cúi đầu.
Chu Lê vốn không hiểu sai, mà trong chớp mắt khi Đào Hoa cúi đầu kia, nàng lại nghĩ sai lệch. Nàng lại không có cách nào bình tĩnh nghe tiếp, sắp phải đứng lên. Lại bị Đào Hoa kéo lấy.
Thấy Chu Lê có bộ dạng vừa xấu hổ vừa bực bội, Đào Hoa lập tức càng muốn chọc nàng: "Ngươi a, ngươi là không biết hưởng thụ, ta nói với ngươi, ngươi đừng nhìn hắn tuổi tác lớn, nhưng rất có chỗ tốt của tuổi tác lớn. Ta coi Vương Hứa thích ngươi kia, thân mình cũng rất cường tráng, cho dù lớn hơn nữa, ngươi không ngại thì cứ suy xét"
Mặt Chu Lê đỏ lên một mảnh: "Đào Hoa, ngươi lại nói nữa ta đi thật đó."
Đào Hoa xin tha: "Được được được, ta không nói, bất quá, ta hỏi ngươi một vấn đề, thiệt tình thực lòng hỏi."
"Ngươi hỏi đi."
"Ngươi có gặp được một nam tử, làm cho lòng ngươi tựa như có nai con chạy loạn hay không?"
Chu Lê giật mình nhìn về phía nàng.
Chính lúc này, sau đống cỏ khô có người đi qua. Là Thẩm Việt, Thẩm Việt nghe được tiếng Chu Lê, vốn không định dừng chân, chỉ là khi nghe tới vấn đề này, chân hắn liền dừng trước suy nghĩ của hắn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]