Trên đường trở về, Khương Niệm hỏi Đậu Giá: “Sao con không đi xem tiểu đệ đệ?”
Đậu Giá nói: “Đệ đệ khóc đến mức trên mặt đều là nước mũi, đệ đệ là một đứa trẻ bẩn thỉu”
Khương Niệm: “...” Sao lúc con ngồi dưới đất chơi bùn lại không nói bẩn? Tuổi còn nhỏ đã học được tiêu chuẩn kép như vậy là không được.
Khương Niệm lại hỏi: “Vậy Tiểu Ngư tỷ tỷ không khóc, tại sao con không chơi với cô bé?”
Đậu Giá liếm chiếc răng sữa nhỏ của mình: “Tỷ ấy muốn ăn kẹo của con.”
Trên người Đậu Giá chỉ có một viên kẹo, nếu có nhiều thì Khương Niệm đã bảo cô bé chia cho Tiểu Ngư một viên ròi: “Con cho tỷ tỷ liếm một chút thôi.”
Đậu Giá nói: “Nếu tỷ ấy liếm thì con không còn kẹo nữa.”
Khương Niệm khó hiểu: “Vì sao không còn nữa?”
Đậu Giá bày ra vẻ mặt có phài mẹ ngốc không: “Tỷ ấy muốn lừa dối con bỏ kẹo vào trong miệng tỷ ấy, sau đó không trả lại cho con nữa”
Khương Niệm: “.....”
Còn nhỏ tuổi đã biết đề phòng người khác rồi sao? Đậu Giá mỉm cười ngọt ngào: “Mẹ, có phải con rất thông minh không?”
Khương Niệm: “...”
Sao con không lên trời luôn đi.
Hứa đại gia làm việc cũng vô cùng nhanh nhẹn, không cố ý kéo dài kiếm thêm một ít tiền công. Ngay ngày hôm đó đã chặt xong tất cả cây trúc theo yêu cầu, cũng vận chuyển tất cả đến bãi đất trống bên ngoài sân nhà Khương Niệm.
Ngày thứ hai đã chẻ tất cả cây trúc thành hai nửa, cũng xử lý sạch sẽ phần gồ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937579/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.