“Khương nương tử, cô chờ ta, ta lập tức đi lấy tiền đưa cho cô” Vương đại nương rất nhanh đã mang bạc ra, vẻ mặt đau đớn đưa cho Khương Niệm: “Khương nương tử, chúng ta thanh toán xong.”
Khương Niệm nhận bạc, kiểm tra lại một lần, xác nhận đúng là năm lượng.
Có thể nhẹ nhàng lấy ra như vậy, xem ra Vương gia lấy không ít bạc từ nguyên chủ, nhưng Khương Niệm cũng không trông cậy nhiều vào số bạc lấy về: “Số lượng đủ rồi.”
Vì muốn có danh tiếng tốt trước mặt trưởng thôn nên Vương đại nương vội nói: “Khương nương tử, ta cũng không phải là cái loại người lừa gạt này.”
“Ừ, ta biết.” Nếu không phải xé rách da mặt trước mặt người ngoài, Khương Niệm cũng không làm quá mức: “Do trước kia Vương đại nương vẫn hỗ trợ nhà ta làm chút việc vặt, nên ta sẽ không lấy tiền lãi”
Sắc mặt của Vương đại nương thay đổi, còn lấy cả tiền lãi, thật là không biết xấu hổ.
Trưởng thôn trưởng phụ họa nói: “Hàng xóm quê nhà, nói tiền lãi thì xa lạ quá.”
“Đúng vậy trưởng thôn, ta cũng nghĩ như vậy.” Khương Niệm nhìn Vương đại nương mệt mỏi, cong miệng một cái, sau đó lập tức rời đi cùng trưởng thôn.
Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, Khương Niệm lấy tiền thuế nộp cho trưởng thôn, sau đó nói cảm ơn rồi lập tức xoay người rời đi, đi về phía nhà của mình.
Khương Niệm đi dọc theo con sông về phía nhà mình, từ xa đã thấy một đám vịt kêu to cạc cạc ở trên sông, cực kỳ náo nhiệt.
Hầu như mỗi nhà của thôn Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937566/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.