“Uống thuốc thôi” Đậu Giá nghĩ đến ngày thường nương đều phải uống thuốc, nên muốn chạy tới nhà bếp lấy, nhưng mà trong ấm thuốc chỉ có bã thuốc chứ không có nước thuốc: “Hết thuốc rồi.”
“Không uống thuốc” Lần này nguyên chủ uống thuốc do Vương đại nương mua trở về xong thì tình trạng càng ngày càng không tốt, Khương Niệm cũng không dám uống nữa: “Ta ăn chút cháo nóng là được rồi.”
Đậu Giá chớp đôi mắt to ngập nước, che miệng lại cười trộm: “Nương cũng sợ uống thuốc đắng.”
“Ta không sợ, chỉ là không uống thuốc do người xấu nấu mà thôi” Khương Niệm uống cháo, sau đó đóng cửa lại, một lần nữa nằm lên trên giường, nàng cần phải ngủ một giấc thật ngon.
“Nương, người lại buồn ngủ sao?” Đậu Giá sợ nương ngủ một giấc tỉnh lại thì sẽ trở nên hung dữ.
“Nương quá mệt mỏi, nên muốn ngủ một lát.” Khương Niệm nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đậu Giá: “Ngoan ngoãn đợi ở nhà, không cho phép ra cửa, cũng không được mở cửa cho người khác, biết không?”
Đậu Nha ngoan ngoãn gật đầu: “Không ra khỏi cửa, không mở cửa cho người khác”
Khương Niệm rất mệt, rất nhanh đã rơi vào trong hôn mê.
Một giấc này Khương Niệm ngủ cũng không an ổn, liên tục gặp ác mộng, giống như là một mảnh sương mù màu đen dày đặc bao vây lấy nàng, khiến nàng không phân biệt rõ thật giả, cũng không phân biệt được rõ ràng rằng nàng rốt cuộc là Khương Niệm hay là nguyên chủ phải chịu khinh nhục.
Chờ sau khi nàng vất vả chạy ra khỏi đám sương đen, ngực lại giống như bị ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937562/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.