Nhưng ngoài hận bên ngoài, nàng lại có vài phần để ý đối với khối thịt rơi từ trên người mình xuống này. Từng có rất nhiều lần nàng muốn dìm chết hài tử này, muốn đánh chết đứa nhỏ này, nhưng nghe được tiếng hài tử khóc thì nàng lại không thể nhẫn tâm nổi.
Bên trong nỗi rối rắm cùng oán hận, nàng đã nuôi lớn hài tử mỗi ngày, lại còn nuôi đến không tồi.
Khương Niệm nghĩ đến lời nói của bé con trước khi chạy đi, nàng cảm thấy nguyên chủ là yêu lớn hơn hận, nếu không thì bé con đã không muốn người nương này rồi.
Gian ngoài, tiếng khóc đứt quãng truyền tới, nghe thấy mà đầu Khương Niệm càng thêm đau, nhưng từ trước đến nay nàng có tấm lòng lương thiện nên không thể trơ mắt nhìn bé con cứ khóc mãi như thế, cho nên nàng dùng sức giãy giụa ngồi dậy, vịn tường đón gió đi ra ngoài.
Khi Khương Niệm đi đến cửa viện thì nghe thấy một người phụ nhân đang lừa gạt bé con: “Đậu Giá, sao cháu lại ngồi ở ngoài sân mà khóc thế này? Là nương của cháu lại nói không cần cháu à?”
Bé con hít hít cái mũi, hung dữ cãi lại: “Nương của bà mới không cần bà”
“A, miệng của tiểu nha đầu này hung dữ đấy, về sau chờ cháu đến nhà ta, xem ta có tát vỡ miệng cháu ra không”
Bé con sợ tới mức thay đổi sắc mặt: “Tôi không đến nhà bà đâu”
“Không phải do cháu muốn đi hay không, nương của cháu đã nói với ta là chờ nàng chết đi thì sẽ để cho cháu đến nhà ta làm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-phu-nha-nong-nuoi-con-lam-giau/3937557/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.