Chương trước
Chương sau
"Chơi... Chơi cái gì?" Thái Chí Hành rất mơ hồ, phản ứng đầu tiên là giáo viên của cậu đang gọi cậu chơi game, mà sao lại có chuyện đó được, mới tan học xong, giáo viên gọi học sinh đến chơi game? Có bị sao không vậy!

Long Thiên đã mở trò chơi lên, còn mở loa lớn, tiếng nhạc game truyền vào tai Thái Chí Hành, làm cho cậu sững sờ.

Long Thiên nhìn hắn một cái, cười cười: "Sao em không lấy điện thoại ra?"

Giọng nói kia rất dịu dàng, như là đang nói một chuyện hết sức bình thường, hoàn toàn không thấy bóng dáng của một ông thầy đang giật dây học sinh cuối cấp chơi game.

"E là không tốt lắm đâu thầy." Thái Chí Hành rề rà không lấy điện thoại ra.

"Có cái gì mà không tốt, thầy cho phép." Long Thiên nói, "Em là giáo viên chủ nhiệm hay thầy là giáo viên chủ nhiệm?"

Thái Chí Hành nghĩ xong cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng là giáo viên chủ nhiệm cho chơi game, cậu còn sợ cái gì?

Nhưng mà...

"Thầy, thầy chơi một tay được sao?" Thái Chí Hành có chút nghi ngờ nhìn cái tay đang bó bột của Long Thiên, thạch cao còn chưa gỡ, chơi game chắc chắn chỉ dùng một tay.

Chơi xếp thú hay mấy trò tương tự thì còn được, nhưng trò này lại yêu cầu thao tác nhiều, dùng một tay mà nói, e là chỉ có thể tặng mạng cho người khác.

"Chắc là cũng được." Long Thiên vô cùng tự tin, dù sao trước đó hắn cũng đã thử làm quen với trò chơi này, dùng thực lực của hắn, chỉ một tay thôi cũng có thể đánh người như đánh học sinh tiểu học, nhưng mà hắn cảm thấy nếu nói ra thì tương đối tự phụ, bèn khiêm tốn bồi thêm một câu: "Thầy không được, thì chẳng phải còn có em sao?"

"... Cho nên, thầy gọi em đến là để dạy thầy chơi game sao?" Thái Chí Hành có chút cạn lời.

Long Thiên gật đầu: "Cũng gần gần như vậy, vào game đã, em chơi gì?"

Thái Chí Hành cũng khởi động game: "Em thế nào cũng được, thầy chọn trước đi, em chơi cũng kém thầy ạ, không gánh được."
Kì thực khi Long Thiên bảo Thái Chí Hành gánh, cậu nhóc đã định giơ tay xin rút, để người khác làm, nhưng Thái Chí Hành rất tò mò, tò mò xem vị giáo viên Long Thiên này đánh game sẽ như thế nào, cũng tò mò thầy Long gọi cậu đến, chỉ đơn thuần là để chơi game thôi sao?

Trò chơi bắt đầu.

Thái Chí Hành chơi game cực gà, vừa vào đầu game đã chết, cũng lúc đó, Long Thiên cũng lấy được first blood từ phía team địch. Thái Chí Hành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn màn hình của Long Thiên, cậu có hai tay còn không chơi nổi, thầy Long có một tay thì chơi thế nào?

Sau đó Thái Chí Hành phát hiện, đây mới chỉ là khởi đầu.

Chưa đầy hai mươi phút, trận game đã kết thúc, thầy giáo Long Thiên luôn lịch sự tao nhã ngoài đời hóa thành một kẻ cuồng sát trong game, dẫn đầu tất cả mọi người, còn lấy được MVP, cũng chính là người giỏi nhất trận đấu.

Lúc đầu bảo là em giả ngầu gánh thầy cơ mà? Sao bây giờ lại ngược lại rồi?

Chơi game xong, Thái Chí Hành đóng vai một đàn em được gánh, ngẩng đầu hỏi giáo viên: "Thầy, thầy chơi game tốt vậy sao không đánh chuyên nghiệp?"

Long Thiên cũng không ngờ rằng Thái Chí Hành sẽ hỏi câu này, lời khuyên hắn chuẩn bị từ lâu không nói ra được, bèn đổi đề tài trước: " Giấc mơ của thầy là được làm giáo viên, cho nên thầy chọn nghề giáo, chứ không phải game thủ chuyên nghiệp."

Thái Chí Hành nghe hiểu mà như không hiểu, sững sờ nhìn hắn, Long Thiên cũng không hi vọng cậu nhóc hiểu được, nói thẳng: "Em nhìn này, em dùng hai tay còn không giỏi bằng thầy dùng một tay, học cho giỏi đi, đừng suốt ngày chơi game nữa."

Thái Chí Hành không hỏi tại sao Long Thiên biết mình muốn chơi game, trong lòng chỉ nghĩ mình lỡ tiết lộ bí mật này lúc nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được, cậu cũng chẳng dám hỏi.

Long Thiên nói tiếp: "Mục tiêu sau này của em là gì?"

"Thi trung học phổ thông chuyên." Thái Chí Hành trả lời rất có thứ tự.

"Thi trường chuyên xong rồi thì làm gì nữa?" Long Thiên nói, "Tuy bây giờ nói với em những điều này có hơi sớm, nhưng cứ cân nhắc trước cũng không muộn, nếu em muốn làm game thủ chuyên nghiệp mà nói, mười sáu tuổi là đã đủ rồi, cũng chính là một năm sau khi em tốt nghiệp, em muốn làm game thủ chuyên nghiệp sao?"

Thái Chí Hành không lên tiếng, cúi đầu, im lặng.

"Đây là sự đồng ý của em?" Long Thiên cũng không giục, từ từ nói, "Sự thật thì, với trình độ này của em, căn bản sẽ chẳng có đội nào nhận em. Game cũng không phải chỉ đơn thuần cứ luyện là giỏi, nghề này mới chính là nghề nhờ thiên phú mà kiếm cơm ăn."

Thái Chí Hành bấy giờ mới phản bác một câu: "Nhưng em có tư duy, em biết nên làm thế nào."

Long Thiên lắc đầu: "Như vậy thì được gì, tay em không theo nổi tư duy, lúc nào chơi game cũng bị chậm một chút, tuy rằng chút này không có gì là to tát, mà ở trong game, đây chính là khuyết điểm trí mạng, dù chỉ là 0,1 giây cũng có thể gây ra tình huống không thể cứu vãn, em không đánh được, nếu thực sự thích chơi game, không bằng học cái khác."

Thái Chí Hành im ngay lập tức.

Long Thiên nói tiếp: "Có phải em cảm thấy game bây giờ rất lỗi, tay tàn thì không thể chơi game, mà em cũng có thể phát minh, sáng tạo, hoàn thiện một trò chơi thích hợp với những người tay tàn."

Thái Chí Hành: "... Thầy cả nghĩ quá rồi, phát minh game không vui như chơi game."

Thấy cuối cùng thì cậu nhóc cũng chịu mở miệng nói chuyện, Long Thiên cười nói: "Nếu không chơi chuyên nghiệp, thì em định làm gì?"

Thái Chí Hành suy nghĩ chốc lát, chần chừ nói: "Phát minh notebook nhẹ nhàng, tính năng cao, có thể mang đến trường để chơi game?"

"Có ý nghĩa." Long Thiên khích lệ nói, "Ngành kỹ thuật điện tử, trường tốt nhất hẳn là trường bên Tứ Xuyên... Phải rồi, khi còn bé mọi người sẽ đều xoắn xuýt xem nếu đỗ thì có đến học không, với thực lực của em, em có thể thử."

"Vậy hả thầy?" Tuy trẻ con ở tuổi này hay ảo tưởng, mà Thái Chí Hành có khả năng nhận thức tự đánh giá năng lực rất tốt, đối với lời giải thích của Long Thiên, cậu nhóc vẫn có phần nghi vấn.

"Đúng vậy." Long Thiên nói, "Nếu không đến được Tứ Xuyên, thì đến vùng ven biển cũng được, dù sao năm nào cũng có người thi đỗ, sao em lại thấy mình thi không nổi?"

Thoạt nhìn cảm xúc của Thái Chí Hành cũng chẳng có mấy phần kích động, cậu gật đầu, bình thản nói: "Em đã xác định được mục tiêu của mình."

Long Thiên nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, nếu chí hướng của Thái Chí Hành ở đây thật, cậu nhóc chắc chắn sẽ không bình thản đến vậy, hắn nhanh chóng lật lại một loạt các sự kiện đã xảy ra, từ "em muốn trở thành một gamer chuyên nghiệp" đến "tất cả mọi người xung quanh", sau đó lật về phía trước nữa, Long Thiên chú ý đến buổi Thái Chí Hành đứng dậy đọc bài.

Khi đó, Thái Chí Hành đang ngủ gật, căn bản không biết lớp học đến đâu, chung quanh vang lên tiếng cười, nhưng chẳng ai nhắc cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.