Đèn bên đường mờ mờ, có cái sáng cái không, đoạn đường này vốn đã ít người qua lại, lúc này đây ngay cả một cái xe chạy ngang cũng không có.
Thái Chí Hành đạp xe hơn hai mươi phút, không biết nghĩ gì mà lại dừng ở ven đường, ngồi bên vệ, không nhúc nhích một hồi lâu.
Gió đêm thổi ngọn cây xào xạc, thổi bay một chiếc lá khô đến bên chân Thái Chí Hành.
Cậu ta như mới lấy lại được tri giác, lúc này mới chuyển động, cậu móc ra một con dao tiện ích.
Mấy con thiêu thân lượn dưới ánh đèn vàng, Thái Chí Hành ngồi dưới, dùng dao rạch lên cổ tay mình một đường, máu chảy ra, vết thương không sâu, chỉ làm rách da.
Trên cổ tay cậu cũng có rất nhiều vết thương, cũ mới không giống nhau, những vết dao nông sâu xen kẽ làm da dẻ sần sùi một cách kinh khủng, chỉ là bình thường cậu bé này rất ngoan, rất ít khi trò chuyện với người khác, dạo gần đây còn mặc áo dài tay, không người nào nhận ra sự khác lạ của cậu.
Long Thiên nhìn cậu tự rạch tay xong, chụp một tấm ảnh, sau đó gửi đi.
Người liên lạc với cậu ta qua điện thoại không có tên, hình đại diện là một bông hoa nhỏ màu xanh lam, lúc trước, vào lúc bốn giờ hai mươi phút, hoa màu xanh gửi cho cậu một tin nhắn: Đi tới nơi được chỉ định, đó chính là chỗ để cậu giải tỏa cảm xúc.
Tiếp sau, là một phần định vị.
Sau khi hình ảnh được gửi đi, người bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhien-bai-tap-van-qua-it/2744794/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.