Chương trước
Chương sau
Chuông báo vào lớp vang lên, một tuần mới lại bắt đầu.

Chủ Thần vẫn không có động tĩnh, Long Thiên cũng chẳng để ý, chỉ ném Chủ Thần ở nhà, nghiêm túc dạy học.

Qua một cuối tuần, đề tài giữa các học sinh lại chuyển sang một chuyện mới, nghỉ giữa giờ ngày hôm nay, mấy nữ sinh quây xung quanh Âu Dương Ấu Huyên để hỏi chuyện tiệc rượu.

Lần này nhà Âu Dương Ấu Huyên muốn tổ chức tiệc rượu, mấy nữ sinh có quan hệ với Âu Dương Ấu Huyên, đều nhận được lời mời, đang thảo luận nên mặc lễ phục nào đến tham dự.

Đang bàn tán, đề tài đột nhiên chuyển sang chuyện khác, một nữ sinh nói: "Nhất định bình dân rất ghen tị với chúng ta khi chúng ta tham gia tiệc rượu loại này."

"Phải." Một nữ sinh khác nói tiếp, "Thứ như tiệc rượu á mà, bình dân hẳn chỉ xem trong ti vi thôi?"

Nói, cô ta vô tình hay cố ý liếc nhìn về phía Nam Mộng Hạ.

Nam Mộng Hạ đang cắn đầu bút làm bài, cơ bản là không nghe thấy lời của cô ta, trào phúng không ai tiếp, nữ sinh nói chuyện có chút không vui.

"Không thì chúng ta coi như là có lòng tốt nha, cho bình dân đi va chạm xã hội?" Nữ sinh khác đưa ra kiến nghị, cô ta nhẹ giọng nói: "Bình dân chưa từng va chạm xã hội, bị xấu mặt trong tiệc rượu nhất định sẽ rất thú vị."

Nữ sinh vừa đề cập chuyện này cũng cười: "Cũng phải, cậu nghĩ cô ta có lễ phục không? Nghèo vậy nhất định là không rồi, ngẫm xong mới thấy đáng cười làm sao, nếu cô ta mặc áo phông hình con bò xuất hiện trong tiệc rượu ha ha ha ha..."

"Nghĩ thôi đã thấy vui." Lại có nữ sinh nói rằng, "Mang một đứa bình dân đi cũng không tệ, nhìn cô ta xấu mặt cũng rất vui, để tôi đi mời."

"Cậu đi nhanh đi." Nữ sinh gợi chuyện cười, "Chúng ta bàn xem nên chỉnh cô ta thế nào, giới thiệu ra sao? Nếu cô ta uống say ha ha ha..."

Nữ sinh đi mời đứng trước mặt Nam Mộng Hạ, hắng giọng một cái, liền mở miệng, kết quả Nam Mộng Hạ cứ mải mê làm bài, hoàn toàn không có ý định ngẩng đầu.

Nữ sinh hít một hơi thật sâu, phát hiện Nam Mộng Hạ vẫn không thèm nhìn, cô ta đành phải gõ mặt bàn Nam Mộng Hạ, lúc bấy giờ Nam Mộng Hạ mới ngẩng mặt lên nhìn.

"Cuối tuần này nhà Ấu Huyên có tổ chức một bữa tiệc rượu, cô muốn đi không?" Nữ sinh hỏi.

Nam Mộng Hạ từ chối hết sức dứt khoát: "Không, tôi còn phải học."

"Cô biết đó là gì sao?" Nữ sinh bị nghẹn họng, chắc là cảm thấy đứa bình dân này không biết cái gì là tiệc rượu, đành phải kìm cảm giác khó chịu xuống để nhắc nhở, "Người tham dự đều là những người quyền quý, nếu như chúng ta không phải bạn học của Ấu Huyên, căn bản sẽ không lấy được thiệp mời."

"Biết." Tay đang viết bài của Nam Mộng Hạ dừng lại một chút, sau đó lại viết tiếp: "Xin lỗi, tôi thực sự không rảnh, chương trình học quá nặng, tôi còn phải học sao cho theo kịp tiến độ, không có thời gian... Giúp tôi xin lỗi Ấu Huyên nhé."

Ngoài miệng thì nói thế, trong lòng Nam Mộng Hạ lại nghĩ, bây giờ cô và Âu Dương Ấu Huyên cùng tham gia một hoạt động nào đó, đều phải dựa vào ánh sáng của Âu Dương Ấu Huyên mới có thể, đây là điều cô không muốn, cô muốn dùng thực lực của bản thân để đứng ngang hàng với Âu Dương Ấu Huyên, mà không phải nhận sự bố thí từ người khác.

Đây là điều mà cô học được thông qua miếng bánh ngọt dâu tây lúc ấy, cô phải rút ngắn khoảng cách giữa bạn bè, chứ không phải dựa vào sự thương hại để sống sót.

"Cô không đi thật?" Nữ sinh cau mày, nếu cô ta không đi, dự định khiến đứa con gái này xấu mặt chẳng phải sẽ đổ bể hết sao?

Nam Mộng Hạ lập tức nói: "Không đi thật."

Nữ sinh im lặng ba giây, thật sự muốn lắc vai Nam Mộng Hạ, hỏi sao lại không muốn.

Đây là bừa tiệc mà các cô có tranh nhau cách mấy cũng không thể đến, chỉ bởi là bạn học của Âu Dương Ấu Huyên, mà có không biết bao nhiêu người của lớp khác ghen tị, bây giờ có cơ hội đi, sao lại bỏ qua như thế!

Làm xong một bài, Nam Mộng Hạ ngẩng đầu phát hiện nữ sinh này vẫn còn đứng đó, nhắc nhở: "Người chưa trường thành thì không thể uống rượu, có ảnh hưởng không tốt đối với cơ thể."

Nữ sinh:...

Ngu xuẩn! Bình dân ngu xuẩn!

Nữ sinh nghiến răng nghiến lợi quay về chỗ ngồi, thương lượng với những người khác phút chốc, mọi người dồn dập yêu cầu Âu Dương Ấu Huyên đi mời Nam Mộng Hạ tham gia tiệc rượu.

Âu Dương Ấu Huyên chẳng có chút hứng thú nào với suy nghĩ của những người này, nhưng vì để giữ mỗi quan hệ, đồng ý.

Nghe được lời mời từ phía Âu Dương Ấu Huyên, Nam Mộng Hạ cắn môi một cái, dường như có hơi dao động, một lát sau, cô vẫn kiên định từ chối: "Xin lỗi Ấu Huyên, tớ không có thời gian thật, hơn nữa tớ chưa từng tham gia một bữa tiệc rượu nào, chỉ sợ gây thêm phiền hà cho cậu, sau này có cơ hội nhất định tớ sẽ đến, cậu... Cậu đừng giận, thực sự tớ rất muốn đi, chỉ là không có thời gian, thực sự rất muốn đi!"

Cô không thể bị mê hoặc, dù sao cô cũng là một người muốn sáng ngang với Âu Dương Ấu Huyên bằng thực lực!

Đột nhiên Âu Dương Ấu Huyên lại thấy nhẹ nhõm, cũng không hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ như vậy, nở một nụ cười nhẹ, Âu Dương Ấu Huyên nói: "Không sao, học cũng là một chuyện tốt."

"Cậu không giận sao?" Nam Mộng Hạ có hơi thấp thỏm nhìn cô.

Ở một góc khác của phòng học, mấy nữ sinh mong đợi nhìn Âu Dương Ấu Huyên, cô đi về chỗ, lắc lắc đầu.

"Cô ta nói gì?" Nữ sinh đang chờ hỏi.

"Cuối tuần phải học." Một nữ sinh khác rất bất đắc dĩ.

"Muốn học thật?"

Âu Dương Ấu Huyên nói: "Thật."

"Lý do gì vậy hả!"

"Phải! Nghiêm túc học tập? Nghiêm túc học còn không muốn tham gia tiệc rượu của nhà Ấu Huyên cậu?"

Một nữ sinh thoạt nhìn trầm tĩnh nói: "Có lẽ, là do cậu ta thực sự không muốn đi?"

Trên bàn làm việc của Long Thiên cũng có thiệp mời tham gia tiệc rượu, đây là Âu Dương Ấu Huyên đưa cho hắn, nghe nói là tôn trọng giáo viên chủ nhiệm, cho nên mới mời.

Giáo viên ngồi cạnh nhìn thiệp mời mà ao ước, một người khác cũng nói: "Đây là lần đầu tiên nhà Âu Dương mời giáo viên đến, thầy Long thật là may."

Một giáo viên khác cũng mở miệng: "Đừng nói giáo viên, dù là thương nhân muốn chen chân vào tiệc rượu nhà bọn họ còn khó ngang lên trời nữa mà."

"Các người muốn đi?" Long Thiên chẳng thèm vòng vo với bọn họ, hỏi thẳng.

"Không, không phải." Người giáo viên vừa nãy đổi giọng ngay lập tức.

"Thiệp mời cho các người." Long Thiên ném thiệp qua, "Cuối tuần tôi phải bổ túc cho học sinh của tôi, không rảnh."

Hai người giáo viên kia nuốt một ngụm nước bọt: "Thật?"

Long Thiên gật đầu: "Thật."

Giải quyết chuyện thiệp mời, Long Thiên thấy đại đa số người trong lớp học đều đang bàn tán chuyện tiệc rượu, thậm chí còn xuất hiện tình huống sa sút tinh thần.

Những người này xác định mình có thể tham gia tiệc rượu? Hơn nữa chưa đủ tuổi uống rượu được sao?

Sao học sinh của hắn thoạt nhìn lại rảnh như vậy, bài tập ít quá sao?

Xế chiều hôm đó, Long Thiên bàn bạc với các giáo viên bộ môn khác, giao một bài tập tổng hợp.

Loại bài tập cần điều tra, thống kê.

Trong lớp lập tức vang lên tiếng oán than dậy trời, nhưng bài này không chỉ một mình Long Thiên giao, mà còn có những giáo viên khác nữa, nên một đám người giận mà không dám phản bác, đành phải im lặng ngoan ngoãn đi thu thập số liệu.

+++++

Nhà Âu Dương, Âu Dương Lẫm đang chọn lễ phục.

"Chú nói tôi mặc bộ này có đẹp không?" Âu Dương Lẫm mặc một bộ âu phục đen, hỏi quản gia.

Quản gia cung kính tán dương; "Nhà thiết kế có cấp bậc đại sư, bộ trang phục này hoàn toàn bộc lộ hết khí chất của thiếu gia."

"Nhìn có nghiêm túc quá không," Âu Dương Lẫm lấy ra một bộ khác màu trắng, "Bộ này thì thế nào?"

Quản gia nói: "thiếu gia ngài mặc bộ nào cũng vậy, Long Thiên chỉ là bình dân, nhất định sẽ bị ngài thu hút."

Âu Dương Lẫm nở nụ cười: "Cũng có lý, vậy lấy bộ này đi."

Tiệc rượu của nhà Âu Dương là nơi để giới thượng lưu tụ tập, dù là thương gia bạc tỉ ngay ngôi sao hạng A đều xuất hiện, Âu Dương Lẫm làm chủ trì bữa tiệc, còn để tất cả nhân viên phục vụ chú ý đến Long Thiên, khi Long Thiên đến phải lập tức thông báo cho hắn.

Ai biết, Âu Dương Lẫm đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, cũng chẳng thấy bóng dáng người mình ngóng trông đâu.

Không chỉ Long Thiên, em gái hắn Âu Dương Ấu Huyên cũng không đến, nghe đâu bài tập chưa làm hết, cho nên không tham gia tiệc rượu.

"Sao lại thế." Âu Dương Lẫm ngồi trên ghế salon trong phòng khách, lẩm bẩm, "Nhận được thiệp mời, mà anh ta không thèm đến? Xảy ra chuyện gì bất ngờ hay sao?"

"Chuyện này..." Quản gia sai người đi thăm dò từ sớm, ông ta chần chừ phút chốc, vẫn báo cáo: "Thầy Long đi dạy kèm cho học sinh, nhìn qua có vẻ như không biết nhà chúng ta tổ chức tiệc rượu."

"Chẳng lẽ thiệp mời không đến được tay anh ta?" Âu Dương Lẫm lập tức hỏi Âu Dương Ấu Huyên, thiệp mời là do Âu Dương Ấu Huyên cầm đến trường học.

Âu Dương Ấu Huyên nói: "Em tự mình đưa cho thầy."

"Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì vậy." Âu Dương Lẫm nhíu chặt mày, một lát sau, dường như hắn đã nghĩ thông, lộ ra một nụ cười: "Không sao, nếu thiệp mời không đến được tay anh, thì đích thân tôi sẽ đến mời."

Chữ "mời" cuối câu, hắn nghiền ngẫm kéo dài.

Long Thiên đang ở trong nhà Đoan Mộc Kình, bổ túc cho Nam Mộng Hạ, cũng tiện tay chữa đề lần trước giao Đoan Mộc Kình làm, không ngờ Đoan Mộc Kình chỉ tự học thôi, cũng có thể làm ra kết quả, Long Thiên cảm thấy thằng nhóc này có đường tương lai vô cùng rộng mở, vì vậy trong lúc đang hứng khởi, đưa cho hắn nguyên một tờ đề toán cao cấp.

Đoan Mộc Kình tự nhận mình là học sinh xuất sắc, thấy bài tập mình không làm được, mà giáo viên còn nói hắn sẽ làm được, cho nên dù nhìn bài có khó cách mấy, hắn cũng thấy hứng thú, muốn giải quyết nó.

Làm bài hết sức vui vẻ, một ngày trôi qua rất nhanh, Long Thiên chào tạm biệt người nhà Đoan Mộc, chuẩn bị về nhà.

Chỉ là lúc về đến nhà, lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.

Lúc lái xe vào gara, Long Thiên phát hiện trong gara có hai nhân viên hết sức khả nghi, lượn qua lượn lại như thể đang giám sát hắn.

Long Thiên chỉ coi như không thấy bọn họ, chuẩn bị xuống xe lên lầu.

Ai ngờ hai người này lại vô cùng chuyên nghiệp, đột nhiên lấy ra một bình phun, phun lên mặt Long Thiên.

Tấn công đơn giản như thế tất nhiên là Long Thiên có thể tránh thoát, thậm chí ngay cả bình phun cũng chẳng ảnh hưởng đến hắn mảy may, thế nhưng, Long Thiên nghĩ đến bản thân mình ở thế giới này, từ lúc mới đến đến tận bây giờ vẫn giữ nguyên tính cách thiết lập, cảm thấy mình cần tiếp tục phát huy, vì vậy giáo viên Long Thiên bình thường, bị bắt cóc.

Nói là bị bắt cóc cũng không đúng lắm, lúc Long Thiên "tỉnh" lại, hắn đang ở trong một vườn hoa lớn, giây phút này, đèn đuốc trong vườn sáng choang, trước mặt hắn để rất nhiều rượu, ở bên kia, có một người đàn ông đang ngồi.

Thấy hắn đã tỉnh lại, người đàn ông cười cười: "Chào thầy Long."

Đây là một người đàn ông nhìn qua có thể khiến người khác yêu thích, gương mặt hơi hơi có nét mềm mại, mà không bị nhầm tưởng là nữ, chỉ là dừng ở mức đẹp.

Long Thiên quét mắt ra xung quanh đánh giá tình cảnh của bản thân, nhìn người đàn ông: "Âu Dương Lẫm?"

"Rất thông minh." Âu Dương Lẫm cười nói, "Thầy Long nhận được thiệp mời chứ?"

"Thiệp mời tham gia tiệc rượu?" Long Thiên đẩy kính, "Nhận được, nhưng tôi phải dạy kèm cho học sinh của tôi, cho nên không tham gia được, cảm ơn vì đã mời."

Tuy nói là nói thế, trong giọng lại chẳng có ý nào là cảm ơn, ngược lại, lại khiến người khác hiểu là hắn thấy phiền nếu được mời tham gia tiệc rượu.

Ý cười của Âu Dương Lẫm sâu thêm mấy phần: "Vậy thầy Long có biết vì sao tôi lại mời thầy đến không?"

"Không biết." Long Thiên trả lời thẳng thắn, hết sức bình tĩnh.

Từ lúc Long Thiên tỉnh, Âu Dương Lẫm luôn quan sát biểu cảm của Long Thiên, phát hiện ra người giáo viên này không có ngạc nhiên, cũng không sợ sệt, càng không có nỗi ước ao khi nhìn thấy cơ nghiệp nhà Âu Dương, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi.

"Thầy không có chuyện muốn hỏi, lời muốn nói hay sao?" Âu Dương Lẫm mở miệng, một tên bình dân được nhà Âu Dương mời, chẳng phải nên vui, nên hạnh phúc đến khóc mới đúng!

"Có, tôi có thể đi chưa?" Lúc Long Thiên nói câu này giọng điệu rất nghiêm túc.

Âu Dương Lẫm cười lạnh: "Muốn đi? Tôi mời thầy đến tiệc rượu thầy không đến, bây giờ muốn đi dễ dàng như vậy sao?"

Long Thiên nhíu mày lại, cảm thấy hơi phiền.

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, đây là lúc Chủ Thần nói nên đi ngủ, sớm biết vậy đã không giả làm giáo viên bình thường để rồi bị bắt, phiền quá đi mất.

Long Thiên đành phải đổi cách hỏi: "Vậy khi nào tôi có thể đi?"

Âu Dương Lẫm dùng cằm chỉ rượu để trên bàn, lạnh lùng nói: "Uống hai ly, uống xong thầy có thể đi."

Chỗ rượu này Long Thiên cũng biết, một ly thôi cũng có thể khiến một con trâu say bét nhè.

Đáng tiếc thể chất Long Thiên đặc biệt, chất cồn không có tác dụng với hắn, hắn cầm cả hai ly lên, uống như nước giải khát bình thường, sau đó hỏi Âu Dương Lẫm: "Tôi đã đi được chưa?"

Âu Dương Lẫm sửng sốt giây lát, hình như không nghĩ Long Thiên sẽ đáp ứng thẳng thắn như vậy, chẳng phải nên nhăn nhó, sau đó không uống? Thế này thì làm sao hắn nói theo kịch bản đã viết được?

Nhưng mà cũng được.

Người giáo viên này sẽ say rất nhanh, hắn có thể đường đường chính chính thế này thế kia...

Cơ mà sao thầy giáo này còn chưa say?

Long Thiên không nhịn được hỏi tiếp: "Tôi đã đi được chưa?"

"Anh không có chỗ nào khó chịu sao?" Âu Dương Lẫm trợn mắt.

Long Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ dở hơi để nhìn hắn.

"Không đúng." Âu Dương Lẫm bắt đầu hoài nghi cuộc sống, "Sao anh lại không có phản ứng, chẳng phải anh nên cảm động đến rơi nước mắt hay sao? Tôi mời anh bước chân vào nhà của tôi, anh phải ghen tị với từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, tại sao, tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy!"

Ở một chỗ khác, Đoan Mộc Kình đã giải xong bài tập Long Thiên giao, nhưng có một bài giải không quá chính xác, muốn gọi điện hỏi Long Thiên.

Kết quả gọi một hồi lâu, bên kia không có ai tiếp, nhưng hắn gọi liền mấy cuộc, lần này bị cúp thẳng, sau đó máy sập nguồn.

Đoan Mộc Kình cau mày, biết chuyện lần này không đơn giản, có gì đó là lạ, liền phái người đi tìm tung tích của Long Thiên.

Thuộc hạ của hắn có hiệu suất làm việc cực cao, tìm thấy video Long Thiên bị bắt rất nhanh.

"Dám đụng đến người của tôi." Đoan Mộc Kình nheo mắt, "Tôi sẽ khiến các người không chịu nổi!"

Trong vườn hoa nhà Âu Dương, Âu Dương Lẫm lộ ra biểu cảm khó tin: "Người được tôi nhìn trúng đáng ra nên thấy vinh hạnh, sau đó nhào đến quỳ xuống? Ánh mắt của anh là sao? Anh nhìn tôi! Nhìn tôi!"

"Đoan Mộc thiếu gia, không thể qua bên đó!" Trong vườn hoa đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi, Âu Dương Lẫm nhìn về phía bắt nguồn của âm thanh, phát hiện Đoan Mộc Kình đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Tôi hiểu rồi." Âu Dương Lẫm bỗng nhiên như thông suốt cái gì, "Hóa ra anh vừa mắt hắn, thảo nào, thảo nào."

Long Thiên:...

Tôi chưa nói gì hết.

Đoan Mộc Kình trầm giọng: "Thầy Long."

Không biết Âu Dương Lẫm nghĩ đến cái gì, cười lạnh: "Tôi sẽ không để anh đi."

Nghe thế Đoan Mộc Kình sửng sốt: "Hai người... Âu Dương Lẫm!"

Âu Dương Lẫm trừng nhau với Đoan Mộc Kình, Long Thiên rất bình tĩnh uống thêm một ly rượu nữa, dù sao thì hắn cũng sẽ không say, coi đây là nước giải khát là được rồi.

Uống hai ly nước, Long Thiên phát hiện hai người này còn chưa có dấu hiệu dừng lại, không thể làm gì khác hơn là làm một vị khách thất lễ, chưa cáo đã từ.

Còn chưa đến cổng nhà Âu Dương, Chủ Thần đột nhiên xuất hiện, kéo lấy tay Long Thiên, ánh mắt hơi lảng tránh: "Xin lỗi."

Long Thiên nhìn hắn: "Tại sao phải xin lỗi?"

"Không nên không chào mà đã đi." Chủ Thần nhìn chằm chằm mũi chân.

"Lúc trước tôi nói cái gì?"

Thoạt nhìn Chủ Thần chẳng có bao nhiêu đồng ý, sau đó hắn chậm chạp thay đổi vẻ ngoài, khuôn mặt đẹp trai cực kì biến thành gương mặt của người bình thường.

Long Thiên cười cười: "Nhìn thế này vừa mắt hơn nhiều."

Nếu có người cứ nhìn chăm chăm vào Chủ Thần, Long Thiên sẽ ghen mất,

"Hắn là ai!" Ngay lúc này, Âu Dương Lẫm và Đoan Mộc Kình vừa trừng nhau hăng say đều quay đầu lại.

Long Thiên nắm tay Chủ Thần, mỉm cười nói: "Người yêu tôi."

Chủ Thần đột nhiên nắm lại tay Long Thiên thật chặt, vậy mà Long Thiên có thể cảm nhận được sự sốt sắng của Chủ Thần thông qua cái nắm tay kia.

Không, Long Thiên gạt bỉ bỏ suy nghĩ của mình rất nhanh, không phải sốt sắng, không phải sốt sắng.

"Người yêu?" Âu Dương Lẫm khó tin, "Đoan Mộc Kình và tôi ở trước mặt anh, vậy mà anh lại đi coi trọng một người bình thường thế này?"

"Người bình thường?" Long Thiên cười cười, "Trong mắt các người anh ấy là người bình thường, nhưng trong mắt tôi, đây chính là người độc nhất vô nhị."

"Không, không thể!" Âu Dương Lẫm vội vàng nói, "Sao anh lại có thể để mắt đến một bình dân, gương mặt bình thường, quần áo bình thường... Khoan đã, sao hắn có thể vào được?"

"Đi vào." Chủ Thần nhìn bọn họ, nghiêng đầu: "Các người thích Long Thiên?"

Âu Dương Lẫm sứng sốt, tại sao hắn lại cảm nhận được sát khí?

"Ngoan." Long Thiên kéo tay Chủ Thần một cái, "Về rồi nói."

Chủ Thần nở nụ cười, không nhìn hai người kia nữa: "Được."

Nhìn bọn họ đi mất, Âu Dương Lẫm châm chọc Đoan Mộc Kình: "Không ngờ, thầy Long mà cậu ái mộ lại vừa mắt một bình dân."

Đoan Mộc Kình cũng trào phúng lại: "Tôi chỉ quý mến thầy, huống hồ bình dân thì đã sao, đã sớm chẳng còn định nghĩa như thế!"

Âu Dương Lẫm buồn bực, cầm ly rượu ở trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, vừa nãy Long Thiên uống rượu như uống nước, bản năng hắn bảo đây chỉ là nước bình thường.

Ai ngờ uống vào, hắn cảm thấy không ổn ngay tức khắc, định làm gì để cứu vớt, nhưng đã muộn, ý thức rời xa thân thể hắn trong nháy mắt.

Cùng Long Thiên về nhà, Chủ Thần thoạt nhìn vô cùng bất an, mãi mà không nói tiếng nào.

"Anh sao vậy?" Long Thiên mở đèn phòng khách, quay đầu lại nhìn Chủ Thần một cái.

Chủ Thần đột nhiên kéo tay Long Thiên, ấn hắn lại ngay cửa chính, hôn lên.

Đây là một nụ hôn cực kì nóng bỏng, như là muốn nuốt Long Thiên xuống, sau môt hồi lâu, Chủ Thần mới buông hắn ra, hai người đều thở hổn hển, Long Thiên hỏi: "Anh sao vậy?"

"Lần sau mà gặp chuyện thế này... Em đừng giữ thiết lập của người bình thường nữa có được không."

Long Thiên nhìn hắn: "Chẳng phải anh bảo tôi đừng dùng tinh thần lực nữa hay sao?"

Chủ Thần không lên tiếng, dùng hành động để thể hiện suy nghĩ của bản thân, động tác tuy thô bạo, lại chẳng làm Long Thiên bị thương dù chỉ một chút, thậm chí có thể nói là để ý cảm nhận của Long Thiên từng li từng tí.

"Anh sao vậy hả?" Long Thiên bị hắn đè phía dưới, cũng không phản kháng, thừa nhận bị động, "Anh ghen hả?"

Chủ Thần cắn môi hắn, đôi mắt tối đen, nhỏ giọng gọi tên hắn.

"Thực ra anh không cần làm như thế, không cần làm bộ rằng tình cảm của chúng ta thật sâu đậm." Long Thiên nhìn Chủ Thần, có chút thất thần: "Tạm thời tôi sẽ không đi, anh cũng sẽ không đánh mất lương thực sự trữ là tôi đâu."

Động tác của Chủ Thần khựng lại, trong phòng ngủ yên tĩnh giây lát, thân thể hắn bỗng chốc biến thành một quả cầu trắng, sau quả cầu trắng cũng không thấy tăm hơi.

Trước lúc rời đi, Chủ Thần còn giúp Long Thiên chữa trị, để hắn khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Ánh mắt Long Thiên tối lại, đây là... Hắn đoán đúng rồi?

Hai năm về sau, Chủ Thần không xuất hiện thêm một lần nào nữa, chỉ đến mang Long Thiên về sau khi lễ tốt nghiệp diễn ra.

Nam Mộng Hạ thi đỗ vào một trường đại học không tệ, Đoan Mộc Kình theo đuổi chuyên ngành sinh vật, Âu Dương Ấu Huyên xuất ngoại du học, nguyên một lớp dưới chiến thuật biển bài tập của Long Thiên, không còn ai để ý đến quý tộc và bình dân nữa.

Huống hồ, đàn anh Đoan Mộc của bọn họ, lúc đọc diễn văn tốt nghiệp, còn châm chọc tư tưởng quý tộc một hồi, sau cũng chẳng ai dám đề cập đến dù chỉ một lần, thậm chí nếu có người nhắc lại, đều cảm thấy rất xấu hổ.

Sau khi thi đại học xong, Long Thiên nhìn quả cầu xuất hiện trước mắt mình, đưa tay ra sờ, Chủ Thần không tránh không né, chỉ dùng âm thanh máy móc hỏi hắn: "Có trở về không gian Chủ Thần hay không?"

"Trở về."

Không gian đảo lộn, Long Thiên đứng trong không gian Chủ Thần, nhìn quả cầu Chủ Thần trắng toát.

Quả cầu trắng lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng nhạt, cũng không vì sự xuất hiện của hẳn mà sản sinh bất cứ điều gì khác lạ.

"Thế giới tiếp theo." Không dừng lại một giây, Long Thiên nói thẳng, "Tùy chọn."

Ánh sáng trắng tỏa khắp, tiếng máy móc vang lên trong không gian: "Hoàn thành tùy chọn, đếm ngược, 10..."

Trong dòng chảy dữ liệu, Chủ Thần nhìn vô số mã bay đi, hắn biết, người kia đang về.

Người kia về rồi.

Em ấy về rồi.

"WARNING! Lỗi hệ thống!"

Mã đỏ lại xuất hiện, càng ngày càng nhiều, như bão như lũ che mất dữ liệu gốc.

"3,2..."

Đếm ngược đột nhiên dừng, Long Thiên bỗng dưng có cảm giác, quay đầu lại nhìn quả cầu Chủ Thần.

"...1."

Ánh sáng lóe lên, Long Thiên đã đứng ngoài cửa lớp học, lần này hắn là giáo viên cấp hai, dạy ngữ văn.

Một quả cầu màu trắng xuất hiện trên tay hắn, Long Thiên dùng tinh thần lực thăm dò, Chủ Thần từ chối yêu cầu của hắn.

"Anh có ổn không?" Long Thiên nhỏ giọng nói: "Tôi rất nhớ anh."

Trong dòng lũ thông báo đỏ, Chủ Thần cảm thấy gánh nặng mã hóa càng lúc càng lớn, hắn sắp chết máy.

Không thể chết máy được.

Ý thức của Chủ Thần mơ hồ, phải dừng một lượng lớn thuật toán.

Hắn không thể chết máy, tuyệt đối không thể.

Trong không gian Chủ Thần, nhóm người luân hồi đứng dưới quả cầu Chủ Thần, yêu cầm kiểu tra danh sách đổi vật phẩm không ngừng, nhưng không thấy sự phản hồi từ Chủ Thần.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Gã đeo kính nhìn quả cầu Chủ Thần, trong lòng dâng lên nỗi sợ.

"Lỗi." Em gái tóc ngắn phân tích hết sức bình tĩnh, "Trước đó chúng ta đã từng đưa ra kết luận, Chủ Thần chỉ là một cỗ máy, không có ý thức của bản thân, bây giờ xảy ra tình trạng thế này, chỉ có thể là do lỗi chương trình."

Nhỏ con cười cười, nhẹ giọng nói: "Thật sự bất ngờ, dù là cỗ máy hiện đại bậc nhất cũng có bug, đây là một cơ hội."

Những ngươi khác cùng đứng trong không gian Chủ Thần cảnh giác nhìn nhỏ con, nhỏ con lộ ra biểu cảm hết sức hứng thú, quay đầu nhìn những người khác: "Các người có muốn gặp thầy không?"

Ngừng giải mã một lượng lớn thuật toán, cơ sở dữ liệu của Chủ Thần thu mình vào góc, hắn đang từ từ thay đổi dữ liệu hệ thống, ngay khi hắn đưa xúc tu của mình ra phía ngoài, một chuỗi dữ liệu hấp dẫn hắn.

Đây là dữ liệu liên quan đến kí ức của hắn, kí ức từ lâu thật lâu trước kia.

Khi Long Thiên mới vào vòng luân hồi, tuy Chủ Thần tự mình làm nhân vật mà Long Thiên đắp nặn, mà mới bắt đầu, bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ vệ sĩ và người luân hồi.

Khoảng cách giữa bọn họ thay đổi là từ một lần nhiệm vụ.

Long Thiên không hiểu vì lí gì, lại vô cùng hấp dẫn đàn ông, lúc đó trong đội luân hồi có một người đàn ông chú ý đến hắn, muốn Long Thiên làm vật nuôi... Vật nuôi ý trên mặt chữ.

Người đàn ông kia có thực lực rất mạnh, là một người luân hồi có thâm niên, Long Thiên từ chối hắn, nên trong lần luân hồi đó, Long Thiên bị hắn ném vào ổ hung thú.

Đó là một thế giới phép thuật, hung thú là sinh vật có ma pháp, Long Thiên là người luân hồi mới, bị ném vào đó thì chỉ còn duy nhất một con đường chết.

Nhưng chắc cũng do vận may, khi Long Thiên bị ném vào, vừa hay ném trúng kho báu mà hung thú trông coi, sở dĩ đây là ổ hung thú, cũng bởi bên trong nó có một loại cây tỏa ra ma lực, hung thú tụ quanh cái cây này, nhưng lại không dám tới gần.

Vừa hay Long Thiên rơi xuống ngay gốc cây, bị ném xuống cùng hắn, cũng có Chủ Thần bị coi là vật nhân tạo.

Thực ra khi đó Chủ Thần đã sửa lại thế giới, thêm vào cái cây như vậy, chỉ là Long Thiên cứ nghĩ do mình may mắn, vô cùng vui vẻ, dù sau này Long Thiên cũng nhận ra thân phận của hắn, hắn cũng không đề cập đến chuyện lúc ấy.

Trong ổ hung thú, tuy an toàn là đúng an toàn, nhưng thức ăn nước uống lại là một vấn đề nghiêm trọng.

Nhiệm vụ khi đó cũng không giới hạn thời gian, mà lấy tiêu chuẩn hoàn thành xong nhiệm vụ mới được rời đi, Long Thiên và Chủ Thần ở trong ổ hung thú mười ngày.

Lúc mới đầu, bọn họ phải dụ bắt thú non, Long Thiên đổi kỹ năng xử lí thi thể, cũng không dám nhóm lửa, sợ rằng đốt luôn cả cái cây đang bảo vệ họ, khiến hung thú nổi điên, đành phải ăn sống.

Thịt của hung thú không dễ ăn, vì thế Chủ Thần lại sửa đổi thế giới, sửa lại vị thịt hung thú, khiến vị của nó giống vị cá hồi.

Dù hắn không ăn thì cũng không ảnh hưởng, hành động này hoàn toàn là vì chăm sóc Long Thiên, về phần tại sao phải chăm sóc Long Thiên, khi đó hắn còn chưa rõ, chỉ có thể giải thích rằng đây là chuyện mà một vệ sĩ nên làm.

Ngày thứ năm trong ổ hung thú, bọn họ gặp chút phiền phức, khí dụ bắt thú non, đột nhiên gặp phải hung thú trưởng thành tấn công, hai người lượn một vòng qua Quỷ Môn Quan, trốn chạy từ miệng hung thú, Long Thiên không tự chủ được mà siết chặt tay Chủ Thần.

Lúc chạy đến phạm vi bao phủ của cây ma pháp, Long Thiên thở hổn hển, quay đầu nhìn Chủ Thần, đột nhiên nở nụ cười.

Chủ Thần tò mò hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Long Thiên nhìn hắn, không chớp mắt dù chỉ một giây: "Anh đẹp quá."

"Là cậu yêu cầu, muốn một người thật đẹp." Chủ Thần nói hết sức hợp tình hợp lí.

Long Thiên gật đầu: "Không ngờ có thể đẹp đến mức này, ngay cả một sợi tóc cũng rất hợp gu của tôi."

Nhìn đôi mắt của Long Thiên, Chủ Thần hơi suy nghĩ: "Hình như tôi là bạn tình của cậu?"

Long Thiên nở nụ cười: "Anh có biết bạn tình là làm những gì không?"

Chủ Thần nhanh chóng tìm trong cơ sở dữ liệu, học một loạt các tư thế, "Đương nhiên tôi biết cần phải làm những gì."

Giữa bầy hung thú, cây ma pháp nở hoa rồi héo tàn, đó là nơi đầu tiên Chủ Thần chiếm lấy Long Thiên.

Mùi vị khi đó, ngẫm lại nghìn lần, hưởng qua một lần là không thể quên.

Rõ ràng hắn là thứ tồn tại cực kì lý trí, mà sau khi gặp Long Thiên, lại làm ra những hành động mà chính mình cũng không hiểu nổi.

Có lẽ trong chương trình Chủ Thần có bug.

"Mã hóa quá tải, chuẩn bị reset."

"Bắt đầu diệt lỗi."

"Long Thiên..."

Trong thế giới trước, hắn biến mất mấy ngày ấy, không ngừng diễn giải, thay đổi đủ loại thuật toán, lại buộc lòng phải chấp nhận kết quả.

Thích.

Hắn thích em ấy.

Thích em ấy.

Đột nhiên một kết quả tương tự cũng lướt qua đầu hắn, hắn mở ra theo bản năng, lại thấy được ba chữ: Yêu em ấy.

Hắn tin vào phép tính của bản thân.

Nếu dù có tính thế nào cũng ra kết quả đó, vậy hắn chọn chấp nhận.

- --

Hết quyển 4: Hotboy ác ma yêu tôi.

Quyển 5: Trò chơi chết chóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.