Chương trước
Chương sau
Tên bắt cóc dùng một cách thức hết sức khoa trương bay ra ngoài, Thượng Quan Duệ còn nhìn thấy cả răng cửa lẫn bọt máu văng ra, rơi xuống đất.

Thượng Quan Duệ cảm thấy hàm răng mình có chút đau, vết thương lúc trước Long Thiên đánh cậu vẫn còn chưa khỏi hẳn.

"Mẹ." Tên bắt cóc ôm mặt lồm cồm bò dậy từ dưới đất, lúng ba lúng búng nói: "Mày muốn chết à!"

Long Thiên nhìn gương mặt biến hình của tên bắt cóc và hàm răng rụng trên đất, đột nhiên thấy đau mắt, hơn nữa trẻ em thì không nên nhìn thứ này.

"Lát nữa thầy đàm đạo về cuộc sống với em, thầy xử lí tên này trước đã."

Nói, Long Thiên duỗi một tay ra, xách cổ tên bắt cóc kéo ra ngoài.

Tên bắt cóc giãy dụa, lại phát hiện cái tay kia cứng như thép, dù có làm cách nào cũng không thoát nổi, hắn rốt cục cũng thấy sợ: "Thả tao ra! Cứu với! Đại ca! Cứu em với!"

Thượng Quan Duệ hãi hùng khiếp vía nhìn cảnh này, tam quan bể nát.

Thầy ơi thầy có phát hiện ra không? Tính cách thầy xây dựng bấy lâu đổ vỡ rồi!

Tiếng kêu gào thất thanh dừng lại rất nhanh, Long Thiên chậm rãi đi vào, bước đi của hắn bình tĩnh, trên môi vẫn giữ nét cười, áo sơ mi trắng không có bụi cũng không có máu, hệt như lúc hắn vẫn còn ở trường.

Thượng Quan Duệ không nhịn được tò mò hỏi tên bắt cóc sao rồi, mà thầy Long lại bảo là hình ảnh không phù hợp với cậu, vậy... Vậy cậu đành cố gắng không nhìn thôi.

"Ngoài kia còn người không ạ?" Thượng Quan Duệ hỏi, "Thầy mở băng dán dùm em với, bây giờ là lúc tốt nhất, chúng ta có thể thừa cơ chạy trốn."

Sau khi khiếp sợ trôi qua, Thượng Quan Duệ tìm được chuyện mình cần phải làm rất nhanh, tuy đám bắt cóc trói hai người bọn họ vào với nhau, nhưng tay cậu vẫn bị quấn vài vòng bằng dính, không tự mình thoát được.

Ai biết rằng Long Thiên đi tới chỗ cậu ngồi, nhìn thấy dây thừng bị đứt thành từng đoạn, còn có chút tiếc nuối, không ngờ lại có người tiếc vì mình thoát khỏi dây trói.

Sau đó Thượng Quan Duệ liền nghe hắn nói: "Chúng ta nói tiếp chuyện vừa nãy."

"Thầy, bây giờ mình phải trốn trước đã!" Thượng Quan Duệ cuống lên.

Long Thiên suy nghĩ hai giây, cảm thấy cứ thế này thì cậu nhóc cũng không nghe thủng bài giảng "Giáo dục công dân" của mình, vì vậy nói hai câu: "Bây giờ chưa phải là lúc, chờ người nhà em đến đón em đi."

"Nhưng thầy vừa làm người của bọn họ bị thương!" Thượng Quan Duệ hơi quát nhẹ.

"Vậy thì sao?" Long Thiên nghiêng đầu nhìn cậu, "Thầy ở đây, em còn sợ cái gì?"

Ầy, hình như là vậy thật?

Thượng Quan Duệ nhìn vết máu trên đất, còn có hàm răng vỡ vụn và dây thừng, mặc niệm ba giây.

"Chỗ này cũng được lắm, giờ không có người quấy rầy, hợp để nói chuyện." Long Thiên cảm thấy tư thế nói chuyện thế này không hay lắm, bèn đổi thành ngồi đối diện với Thượng Quan Duệ, dùng giọng ôn hòa hỏi: "Nhà Thượng Quan Duệ sắp sẵn tương lai cho em, đó là tương lai mà em muốn, tương lai mà em thích sao?"

"Tương lai mà em thích... Muốn?"

Thượng Quan Duệ đã quen sống trong nhung lụa từ nhỏ, muốn cái gì đều có người dùng hai tay dâng lên, từ nhỏ cậu đã biết mình sẽ kế thừa gia tộc Thượng Quan, mà tương lai như vậy, rốt cuộc cậu có muốn hay không, cậu quả thật vẫn chưa nghĩ tới.

"Nhà của em, nếu thầy đoán không sai, bề ngoài thì đang kinh doanh mảng màu xám, nhưng thực chất, ngầm dưới đáy lại tiến hành kinh doanh các thế lực bóng tối." Long Thiên chậm rãi nói.

Thượng Quan Duệ làm người kế thừa, tự nhiên là biết đến sản nghiệp của gia tộc mình, kinh ngạc nói: "Sao thầy biết?"

"Không khó đoán." Long Thiên nhìn cậu, "Em quên mất buổi tối hôm đó ở bar đêm, vệ sĩ của em dùng súng chĩa vào thầy? Vệ sĩ bình thường ai lại cầm súng?"

Thượng Quan Duệ biết ngày trước ngu ngốc, có chút xấu hổ hơi né tránh ánh mắt.

Long Thiên lại tiếp tục nói: "Em thích những thứ tốt bụng đơn thuần, em xác định mình có thể kế thừa gia sản của gia tộc mình hay sao?"

"Thích là một chuyện, mà chuyện cần làm trong tương lai thì lại là một chuyện, nó khác nhau lắm." Thượng Quan Duệ nói.

"Cũng không hẳn là vậy, em còn nhỏ, còn có quyền lựa chọn." Long Thiên cười cười, từ nhỏ hắn đã muốn làm giáo viên, tuy rằng giữa đường rẽ nhầm, nhưng chẳng phải bây giờ cũng đang làm giáo viên đây sao?

"Quên đi thôi." Thượng Quan Duệ tự giễu cười cười, "Cha em sẽ không cho em cơ hội được chọn, mấy ông già trong gia tộc cũng không cho em cơ hội được chọn."

"Nếu như em không muốn cái tương lai mà nhà họ Thượng Quan xây cho em, em tìm ra việc em muốn làm, rồi nói cho thầy." Long Thiên nhìn thẳng vào mắt cậu, kính của hắn đã mất từ lúc còn ở trên xe, lúc này Thượng Quan Duệ mới phát hiện ánh mắt của người giáo viên này rất hiền hòa, nhưng ôn hòa này lại không có cái gọi là mềm mại, mà có sự bao dung vạn vật vô cùng mạnh mẽ.

"Thầy..."

"Thầy sẽ giúp em, tin thầy đi." Long Thiên mỉm cười.

Quỷ xui đất khiến, chính bản thân Thượng Quan Duệ cũng tin lời này, gật gật đầu.

Kết thúc cuộc nói chuyện, có tiếng bước chân truyền đến, tiếng bước chân vừa lộn xộn vừa gấp gáp, nghe chừng là có không ít người.

"Mẹ kiếp! Sao lão già Thượng Quan lại tìm được chỗ này!"

"Đại ca, Thượng Quan Duệ vẫn còn ở trên tay chúng ta, chúng ta chỉ cần khống chế nó là được!"

"Ai biết lão già đó có để đến thằng con trai này hay không."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng nói chuyện cũng lọt vào tai Thượng Quan Duệ.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng gào lớn: "Trời ơi! Đại Khanh! Đại Khang mày làm sao thế!"

Cửa phòng nhỏ đột nhiên bị đẩy ra, mũ lưỡi trai đứng ở cửa, tay cầm một cây súng lục, ánh mắt hung tàn, nhìn thấy hai người trong phòng, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Còn người là còn cơ hội.

"Trói nó lại lần nữa." Mũ lưỡi chỉ súng về phía Long Thiên.

"Đại ca!"

Nhìn người bị đánh đến biến dạng bên ngoài và Long Thiên đứng trong phòng đang tự do hoạt động, bọn họ đều hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhất định là Long Thiên dùng mánh khóe tháo dây, thừa dịp Đại Khang không chú ý, đánh một trận. Có lẽ hai người này còn đang định chạy trốn, nhưng may mà bọn họ tới kịp, vừa hay đụng phải, mới không để bọn họ trốn thoát thành công.

"Mới nãy là Nhị Siêu, bây giờ là Đại Khang!" Trong đám bắt cóc đã có tên đỏ cả mắt, "Tao đ*t cả họ mười tám đời nhà mày!"

Tên nói chuyện đã bắt đầu mù quáng, hắn nhấc ghế để ở chân tường vọt tới, mũ lưỡi trai hô to: "Dừng tay!"

Lại có người nói: "Đại ca, kẻ hữu dụng là Thượng Quan Duệ, tên thầy giáo này vừa loại bỏ một anh em của ta, chuyện của Nhị Siêu thực ra nó cũng có liên quan, không thể cứ buông tha cho nó như thế!"

Mí mắt mũ lưỡi trai giựt giựt, hắn luôn cảm thấy người thầy giáo này không đơn giản, mà đàn em của mình thì đang trong trạng thái kích động, là một đại ca, không cho người dưới cơ hội để xả, thì nhất định bọn họ sẽ sinh ra cảm giác không cam lòng, vì vậy hắn không nói gì.

Đi cùng mũ lưỡi trai lâu, bọn họ cũng hiểu, im lặng tức là đồng ý, lúc này tên cầm ghế vọt về phía Long Thiên.

Tên xông tới đầu tiên đã ném ghế ra, Long Thiên chớp mắt, hết sức chăm chú nghĩ xem giờ mà đánh thắng được những người này, liệu có phù hợp với hình tượng của một giáo viên cấp ba hay không.

Hay là chết ở đây? Tiết "Giáo dục công dân" vừa nãy là tiết cuối cùng của hắn?

Thế thì càng không được, nếu hắn chết rồi, thì chính là chết thật, không có chuyện sống lại ở thế giới Chủ Thần nữa, cũng không có chuyện người chết hồn còn, hắn là một người luân hồi trải qua bao nhiêu thế giới chết chóc, sao lại có thể chết ở cái chỗ tầm thường này cho được?

Nếu Chủ Thần biết đến cái suy nghĩ này chắc sẽ phải hộc máu.

Mặc niệm một giây cho Chủ Thần không có cơ hội ra sân biểu diễn năng lực phục sinh, Long Thiên giơ tay lên, nhận lấy ghế, sau đó đặt ghế xuống đất, ngồi lên.

Tên bắt cóc xông lên với vẻ mặt hết sức ba chấm, hắn, hắn chẳng phải muốn dùng ghế đập người hay sao? Sao người này lại cầm ghế nhẹ nhàng như thế, cứ như là mình đưa ghế cho hắn ngồi vậy?

"Chúng ta không thể ngồi xuống bình tĩnh hòa nhã thương lượng sao?" Long Thiên ngồi trên ghế, dùng một chân đạp bay người đang xông lên, liền thở dài với Thượng Quan Duệ: "Sao nhà em lại vô căn cứ thế, đến cứu viện còn để lộ sơ hở?"

Thượng Quan Duệ mím chặt môi, không lên tiếng, bình thường nhà họ Thượng Quan sẽ không bất cẩn như vậy, có thể âm thầm cứu cậu mà không để một ai biết, mà vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, trong lòng cậu đã có một suy đoán mơ hồ.

Đạp ngã hai người xông đến trước mặt mình một cách dễ dàng, một người chắc là bị hắn đạp gãy xương, ôm chân kêu rên trên đất, trong giây lát đó, ai cũng giật mình sợ hãi, không dám đi lên trước.

"Sợ cái gì!" Một người đứng sau rút khẩu súng ra từ túi quần, chỉ vào Long Thiên mà bắn.

Nhìn thấy tên đó lấy súng ra, Long Thiên xoay người gọn gàng một cái, đứng lên vung ghế lên trước người, chỉ nghe "coong" một tiếng thật lớn, đạn bắn trúng thanh thép trên ghế, không hề làm Long Thiên bị thương chút nào.

Một đám bắt cóc sững sờ, dùng thanh thép rộng bằng hai ngón tay đỡ đạn, làm thế mà cũng được hả?

Mũ lưỡi trai cũng đã phát hiện ra có chuyện không ổn, nếu như bọn họ không giải quyết người giáo viên này, nhất định không thể mang Thượng Quan Duệ đi, quyết đoán nói: "Giết hắn ta trước."

Có đại ca ra lệnh, đám bắt cóc như được tháo xích, lần này không còn là vơ tạm được món nào tiện tay thì dùng nữa, mà là móc vũ khí nóng ra hàng loạt.

Nhưng khi bọn họ móc ra vũ khí nóng thì tự bản thân lại thấy tai nóng lên, không ai trong số họ từng nghĩ, một đám người muốn đánh một người lại còn phải dùng cả súng lục!

Mũ lưỡi trai không hề ra tay, lùi về sau một bước, dù hắn là đại ca của đám này, nhưng hắn rất hiếm khi ra tay, bình thường chuyện đánh đánh giết giết đều do đàn em làm.

Long Thiên vô cùng bất đắc dĩ nhìn bọn bắt cóc, hắn muốn làm một giáo viên bình thường thôi, thế này làm khó hắn quá?

"À thì..." Long Thiên quay đầu nhìn Thượng Quan Duệ, "Em có thể chuyển qua chỗ khác được không, chút nữa có nghe thấy cái gì thì cũng đừng quay lại."

"Thầy?"

"Tin thầy." Long Thiên động viên cười cười.

Thượng Quan Duệ suy đoán hành động của người nhà mình, tính ra bọn họ cũng sắp đến, cậu gật gật đầu, chủ động quay mặt vào tường.

"Từng người lên một hay lên hết?" Long Thiên nhìn đám bắt cóc, nụ cười treo bên khóe miệng nhìn có chút hưng phấn.

Đám bắt cóc bắt đầu xả súng, tiếng súng ầm vang trong căn phòng nhỏ hẹp.

Chuyện này chính là đang sỉ nhục bọn họ!

Mà lúc này, mũ lưỡi trai móc ra một cây súng lục, ánh mắt rơi xuống người Thượng Quan Duệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.