Chương trước
Chương sau
Một tuần trước, mặt Thượng Quan Duệ sưng lên xanh tím, lệ khí khắp người được được mẹ kế mang về nhà, à, mẹ kế chính là người phụ nữ đến khi hắn bị đánh sắp chết.

Bác sĩ tư nhân của nhà Thượng Quan xử lí vết thương cho Thượng Quan Duệ, nghe thấy tin báo mục tiêu mất tích qua điện thoại, lúc đó Thượng Quan Duệ đập vỡ điện thoại, còn đập cả hòm sơ cứu.

Người hầu, bác sĩ, cả mẹ kế của hắn, đều run như cầy sấy, không dám nói câu nào.

"Điều tra." Sau một hồi lâu, Thượng Quan Duệ mới nghiến chữ ra từ hàm răng, "Đi tra xem hai người tối nay là ai!"

Người nhà họ Thượng Quan làm chuyện này lại rất nhanh, tra được trường lớp của Bạch Sở Sở, liền tra theo thông tin của Bạch Sở Sở ra thông tin của Long Thiên.

"Chuyện, chuyện này," quản gia đến báo tin do do dự dự, "Thiếu gia, Long Thiên này, không dễ chọc cho lắm."

Lúc đó Thượng Quan Duệ đang bôi thuốc, đau đến mức nhe răng trợn mắt, bắt đầu nói quái quái: "Có người mà nhà Thượng Quan không chọc nổi sao?"

Quản gia vuốt mồ hôi trán, cẩn thận nói: "Trong tài liệu chúng ta tìm được, hắn là người được điều thẳng tới cấp ba Tân Hải, quan hệ rất cứng, mà chúng ta lại không tra được rốt cục hắn là ai."

"Thế sao..." Thượng Quan Duệ nguy hiểm nheo mắt lại, người mà nhà họ Thượng Quan không tra được, nhất định có quyền còn to hơn nhà hắn, lần này ở bên ngoài thì không dễ gì mà đụng đến Long Thiên, nhưng hắn cũng không phải là cái thứ sợ hãi núp trong bóng tối, hắn có thể tìm cơ hội, từ từ làm, thần không biết quỷ không hay.

Huống hồ.... Người con gái đêm hôm đó, hóa ra tên là Bạch Sở Sở sao?

Nghĩ tới đó Thượng Quan Duệ cười lạnh, nói với quản gia: "Chuẩn bị thủ tục chuyển trường cho tôi, tôi muốn vào lớp 12-4 cấp ba Tân Hải."

Tuy rằng Thượng Quan Duệ nhìn qua có vẻ xảo quyệt, nhưng hắn vẫn là một thằng nhóc học sinh, cũng đang học lớp mười hai, nhưng mà hắn học ở cấp ba quý tộc. Nhưng mà để thiếu gia vui vẻ, chính là chức trách của người hầu, nhanh chóng khẩn trương đi làm.

Tuy cấp ba Tân Hải không phải quý tộc, mà vẫn được coi là có tiếng ở thành phố Tân Hải, trong trường cũng có không ít học sinh có tiền, cho nên lúc Thượng Quan Duệ tới, cũng không gây nên quá nhiều sóng to gió lớn cho các học sinh, chỉ vì khuôn mặt mà gây nên một chút hỗn loạn cho các bạn trong lớp thôi.

Làm người thừa kế của gia tộc Thượng Quan, mặt hắn cũng coi là đẹp trai.

Chỉ có điều mới học được một tiết, các bạn đã thấy thân quen với hắn ở một phương diện, một phương diện là nói, chỉ những bạn học này cảm thấy mình đã chơi được với hắn.

Trong nhà có tiền, Thượng Quan Duệ lấy bừa ra một món hàng điện tử, thế là hấp dẫn được con mắt của nam sinh, còn ánh mắt của các nữ sinh, đó chính là dùng khuôn mặt.

Long Thiên vì muốn mình có thể bình thường một chút, lần này hắn không bám tinh thần lực lên người các học sinh nữa, cũng không để ý từng ngõ ngách trong lớp, mà là để mình thả lỏng.

Kỳ thực nguyên nhân tạo ra cái thói quen thả lòng này là do khi hắn mới tới thế giới này, tinh thần lực đã bị rút khô, muốn dùng tinh thần lực giám sát cũng không được.

Buổi chiều lúc đi học, Long Thiên vào lớp, thiếu chút nữa là đem xấp đề đập lên bục giảng.

Bây giờ đã là kì hai của lớp mười hai, cách ngày thi đại học còn chưa đến một trăm ngày, những học sinh hắn đã dạy hai năm rưỡi giờ khắc này đây đang vây xung quanh Thượng Quan Duệ xem hắn chơi game!

Nhìn thấy hắn vào lớp, đám học sinh lập tức chạy đi, lần lượt về chỗ, giả bộ mình đang học.

Đưa đề cho lớp phó học tập đi phát, Long Thiên không hề lộ ra chút giận dữ nào, vẫn cười ôn hòa như trước: "Chúng ta không chữa đề, không hiểu chỗ nào tới đây hỏi thầy."

"Dạ." Học sinh phía dưới thưa thớt đáp lời, Long Thiên liền phát ra một tờ đề mô phỏng bài thi đại học.

Trong một trăm ngày cuối cùng này, chỉ có làm bài làm bài, không ngừng làm để hiểu rõ hơn.

Vừa nhìn đám học sinh làm bài, Long Thiên vừa xếp lại sơ đồ chỗ ngồi, sau đó dán lên cạnh bảng nói: "Chút nữa tan học các em dựa theo sơ đồ này đổi chỗ, đây là sơ đồ chỗ ngồi mới."

Một tiết làm bài, một tiết giảng bài, sau khi tan học là giờ nghỉ trưa, vừa hay đổi chỗ ngồi. Chuyện như thế này Thượng Quan Duệ chưa từng tự mình đi làm, ánh mắt hắn rơi xuống một người nhìn khá rụt rẻ, chỉ tay: "Cậu, cậu đến chuyển đồ xuống cho tôi."

Người bị Thượng Quan Duệ điểm danh là một học sinh top của lớp, thoạt nhìn gầy gò nho nhỏ, nhà cũng nghèo, dưới sự trợ giúp của Long Thiên mới tiếp tục được nghiệp học. Nhưng nghèo thì không có nghĩa là không có lòng tự trọng, học bá đẩy kính một cái, không để ý tới hắn.

"Tôi nói cậu đến chuyển cho tôi," Thượng Quan Duệ cáu bẳn đạp ghế của hắn một cái, "Cho cậu hai trăm."

"Vậy được." Học bá kê lại ghế, ánh mắt giấu sau kính cụp xuống, thoạt nhìn rất hiền lành, "Cậu muốn chuyển tới chỗ nào?"

Chờ chuyển chỗ xong, Thượng Quan Duệ mới phát hiện ra tên học sinh gầy gò nhỏ thó này thành bạn cũng bàn của hắn, sau đó ngồi trước là một em gái mập mạp ít nói, đằng sau... Không có đằng sau, hắn ngồi hàng cuối, bên trái là tường.

Thượng Quan Duệ còn đặc biệt chú ý xem Bạch Sở Sở ngồi ở đâu, phát hiện ra cô ngồi hàng cuối cùng bên phải, cách nhau nguyên cái lớp học.

Ý thức được chuyện này, Thượng Quan Duệ đen mặt, đi thẳng tới văn phòng tìm Long Thiên.

Thượng Quan Duệ: "Tôi muốn đổi chỗ."

Long Thiên: "Không đổi."

Thượng Quan Duệ: "Anh cẩn thận tôi..."

Long Thiên mỉm cười: "Cẩn thận cái gì?"

Cẩn thận tôi cho trường sa thải anh? Cẩn thận tôi giết anh? Cẩn thận tôi hành cho anh không chịu nổi?

Hình như hắn không làm được mấy thứ đó, chuyện này khiến một tên làm thiếu gia quen rồi như Thượng Quan Duệ rất phiền muộn.

Cho nên sao một tên có ô dù cứng đến nỗi không tra được lại đến trường làm giáo viên, ăn no rửng mỡ à hả!

Nhìn Thượng Quan Duệ không nói câu nào, Long Thiên liền mở miệng hỏi: "Đề thi thử hôm nay làm sai bao nhiêu câu?"

Thượng Quan Duệ: "..."

Long Thiên: "Cần tôi giảng cho em không?"

Thượng Quan Duệ cười lạnh: "Tôi thi được bao nhiêu điểm thì vẫn có trường nhận tôi."

Long Thiên gật gật đầu:"Cũng đúng, vậy em còn chuyện gì không?"

"Hết rồi." Thượng Quan Duệ nghiến răng nói, "Gặp lại thầy sau."

Long Thiên tốt tính cười cười: "Gặp lại sau."

Chờ Thượng Quan Duệ đi mất, nụ cười trên mặt Long Thiên cũng dần biến mất, Thượng Quan Duệ này, vừa đến đã làm hư bầu không khí của lớp, chuyện này cực không ổn, chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi, lúc này lớp còn xảy ra chuyện gì nữa, đó chính là sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi đại học.

Nghĩ tới đây, Long Thiên phân ra một tia tinh thần lực bám lên người Thượng Quan Duệ, hắn phải giám thị Thượng Quan Duệ không rời một khắc, dù là đi WC hay đang ăn cơm.

Bởi bị xếp chỗ tận góc, bình thường Thượng Quan Duệ chỉ có thể nói chuyện được với người ngồi trên và ngồi cạnh, hai nữ sinh ngồi phía trước cũng không thích nói chuyện, một người nhìn thấy hắn là đỏ mặt, một người thì do mập nên hắn không thèm nói chuyện, cho nên người duy nhất có thể nói chuyện cùng đó chính là cậu bạn cũng bàn nhỏ thó.

Học với nhau một tiết, Thượng Quan Duệ nhìn tên trên vở mới biết cậu ta tên Trần Khánh Sinh, thành tích học tập rất tốt, nhưng người thì gầy, ngày ngày đâm đầu vào học, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, Thượng Quan Duệ cảm thấy có thể coi người này thành chân chạy.

Tan học cùng ngày, Thượng Quan Duệ cầm hai trăm vỗ lên bàn, sai: "Cậu, đi mua chai nước về cho tôi."

Là một đại thiếu gia, Thượng Quan Duệ học ở tự cho mình là đang mất giá, đương nhiên là hắn sẽ không ăn đồ ở trường, chỉ là hắn muốn sai người mà thôi.

Tầm mắt của Trần Khánh Sinh rơi mặt Thượng Quan Duệ, rồi lại rơi xuống chỗ tiền để trên mặt bàn, mở miệng hỏi: "Còn dư cho tôi?"

Thượng Quan Duệ ngông cuồng tự đại gật đầu: "Đúng, lấy đi."

Trần Khánh Sinh cất tiền đi, "Tôi sẽ về nhanh thôi."

Nhìn thấy Trần Khánh Sinh trân trọng hai trăm như thế, Thượng Quan Duệ cười lạnh, cảm thấy được mình đã hiểu rõ học bá này rồi.

Cũng là do tiền có thể làm mọi thứ, mà Thượng Quan Duệ hắn thì chưa bao giờ thiếu tiền.

Chờ Trần Khánh Sinh đi, Thượng Quan Duệ cũng ra phòng học, hắn phải đi ăn cơm, đương nhiên là cơm do bảo mẫu nhà hắn đưa tới.

Cơm nước xong xuôi, Thượng Quan Duệ quay lại lớp, nhìn nước để trên bàn, mà Trần Khánh Sinh thì không ở đó, cũng không biết đi đâu.

Nhìn lớp học một vòng, lúc này Bạch Sở Sở đã quay lại, đang giảng bài cho một bạn học khác, Thượng Quan Duệ cầm nước đi tới, để chai nước lên bàn Bạch Sở Sở.

Bạch Sở Sở đang làm bài chăm chú sợ hết hồn ngẩng đầu nhìn hắn, Thượng Quan Duệ nói đơn giản ngắn gọn: "Cho cậu."

Nhìn gương mặt điển trai của Thượng Quan Duệ, Bạch Sở Sở hơi đỏ mặt: "Không cần, cảm ơn"

"Cầm." Thượng Quan Duệ không cho cô từ chối, nhét thẳng nước vào tay cô, "Đây là xin lỗi?"

"Xin lỗi?" Bạch Sở Sở mơ hồ nhìn hắn.

Lông mày Thượng Quan Duệ giật một cái, có dự cảm không tốt: "Cậu không nhớ gì hết?"

"Nhớ cái gì?"

"Tối ngày hôm đó..."

Thượng Quan Duệ đột nhiên cứng họng? Tối hôm đó tôi suýt chút nữa đã cưỡng hiếp cậu?

Bạch Sở Sở khác với những người con gái khác hắn từng gặp, điều này hắn đã hiểu rõ, chính bởi vì thế, hắn mới cảm thấy mình phải đi xin lỗi, nhưng nói đến chỗ này lại không nói thêm được câu nào nữa.

"Cho cậu thì cậu cứ lấy đi." Thượng Quan Duệ cau mày: "Nói nhiều như thế làm gì?"

Bạch Sở Sở bị dọa sợ hết hồn, sững sờ gật đầu, cảm thấy mặt mình thật nóng, trái tim nhỏ bé đập bình bình trong ngực.

Chờ Thượng Quan Duệ đi mất, Bạch Sở Sở vẫn còn ngơ ngác một lúc lâu, sau đó dùng đôi mắt lấp lánh nhìn bạn cùng bàn, hi vọng bạn cùng bàn có thể giải đáp thắc mắc chuyện gì vừa xảy ra lúc nãy.

Nếu như đây là một cuốn ngôn tình, thì phản ứng của cô bạn cùng bàn sẽ là: "Thượng Quan thiếu gia chủ động bắt chuyện với cậu, thật hâm mộ quá."

Hoặc là: "Cô cho là Thượng Quan thiếu gia sẽ vừa mắt cô? Không thèm nhìn xem mình như thế nào, đừng mơ hão, vừa mắt tôi thì được!"

Nhưng mà bạn học này lại là học sinh do Long Thiên đào tạo ra, cho nên khi cô bạn cùng bàn của Bạch Sở Sở phát hiện ra hai người này có vẻ không đúng lắm, nói chính xác là hơi khác người, cô đã cầm lấy tờ đề, cau mày nhăn mặt nói: "Bài này giải sao nhỉ ta, để tớ đi hỏi thầy."

Không nhận được cậu trả lời từ bạn cùng bàn, Bạch Sở Sở chỉ đành ngơ ngẩn một mình, rốt cục thì Thượng Quan Duệ có ý gì vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông, Bạch Sở Sở bèn đi tìm trợ giúp từ những người bạn khác, cô bèn hỏi hai người bạn thân có kinh nghiệm tình trường phong phú.

Bạch Sở Sở mở group chat của mình và hai cô bạn thân, đặt câu hỏi, nhưng lâu rất lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Sau tối hôm sinh nhật đó, sau khi tách khỏi hai cô bạn thân, cô và họ đã không nói chuyện với nhau một tuần rồi, bình thường nhóm chat này rất xôm, nhưng giờ đây lạnh ngắt một tuần, rốt cục Bạch Sở Sở cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

Hai người bạn thân của cô chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Lo lắng trong lòng, Bạch Sở Sở gọi điện cho Hà Diệu.

Hà Diệu ở bên kia nói chuyện rất uể oải: "Làm sao, nói đi, đừng làm chậm tiến độ học tập của chị."

"Học?" Bạch Sở Sở hết sức lấy làm lạ, hai người bạn thân này của cô chơi từ đầu đến cuối, bây giờ mới bắt đầu học?

"Phải." Âm thanh của Hà Diệu truyền đến, "Chị đây nghĩ kĩ rồi, tán trai không bằng tự mình kiếm tiền, chị muốn thành người giàu có ha ha ha."

Bạch Sở Sở càng thấy quái hơn: "Hoan Duyệt cũng đang học sao? Cho nên các cậu không xuất hiện một tuần, chính là đang nỗ lực học tập?"

"Đúng vậy, Hoan Duyệt nói lần này mà không qua nổi tiếng Anh cấp bốn thì sẽ live stream cắt túi." Hà Diệu nói.

"Các cậu..." Bạch Sở Sở nhìn bài thi trên bàn, "Rốt cuộc các cậu bị sao vậy?"

Hà Diệu ở bên kia nở nụ cười: "Không sao cả, mà đúng rồi, thầy Long đẹp trai thật đấy!"

Mặt Bạch Sở Sở tỏ vẻ khó hiểu.

Một tuần trước, tối hôm đó Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt bị một người rất đẹp trai đón đi.

Sau khi lên xe, Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt đã âm thầm hưng phấn một hồi lâu, sau đó người đang lái xe nói chuyện: "Hình như tôi chưa tự giới thiệu mình đúng không, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Bạch Sở Sở, tôi tên là Long Thiên, các cô có thể gọi tôi là thầy Long."

Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt sửng sốt trong nháy mắt, Thẩm Hoan Duyệt mở miệng trước: "Anh đang đùa đúng không, sao anh lại là giáo viên được, giáo viên mà đi xe xịn thế này á hả?"

"Người khác đưa." Long Thiên nói rất khiêm tốn, nhưng hắn cũng không nói dối, xe là của Chủ Thần đưa.

Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt đều cảm thấy hắn đang chém gió, không để ý lắm cười cười, nói tiếp: "Thầy nghĩ như thế nào lại đưa tụi em về nhà?"

"Tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với các em." Long Thiên nói.

Thẩm Hoan Duyệt bắt đầu hưng phấn: "Nói chuyện gì ạ?!"

"Tôi cảm thấy các em nên đi bệnh viện một chuyến." Long Thiên nói chuyện rất bình thản, thậm chí còn mang theo cả ý cười, "Cần tôi đưa đi sao?"

"Đi bệnh viện?"

Long Thiên xoay vô lăng, không nhìn hai người, Thẩm Hoan Duyệt ngơ mấy giây, nói rất nhanh: "Thầy đang đùa sao! Làm sao thầy biết bọn em làm cái gì? Em chưa bao giờ về nhà với đàn ông... Thầy... Thầy... nói linh ta linh tinh!"

Long Thiên không hề bị cái giọng cao vút đó dọa, tiếp tục nhàn nhã nói: "Trước khi bệnh viện đưa ra kết quả, các em tốt nhất đừng quan hệ với ai, đồ dùng cá nhân cũng cất cẩn thận... Cần thầy đưa một bản note sao?"

"Không thế nào!" Thẩm Hoan Duyệt kêu lớn, "Thầy là một thầy giáo, sao lại có thể biết đến những chuyện này!"

"Tên đàn ông kia lừa em về nhà, nói nhà mình có bao nhiêu tiền, chắc em cũng nhìn ra, đồ trên người tên đó toàn là fake." Long Thiên không để ý đến biểu cảm hoảng hốt của Thẩm Hoan Duyệt khi nghe đến câu này, tiếp tục nói, "Tôi không hiểu sao các em lại quấn tương lai của mình lên người đàn ông, tình yêu của đàn ông có thể kéo dài được bao lâu, tương lai có quá nhiều thứ không chắc chắn, em, còn cả em nữa, hai em muốn dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ đàn ông, để cho bọn họ chi tiền ra cho các em, kì thực trong đôi mắt của họ, các em chẳng khác gì thú cưng như chó như mèo vậy."

Hà Diệu nhìn bạn thân mình cận kề tan vỡ, muốn để Long Thiên đừng nói thêm nữa, Long Thiên lại cười tiếp: "Sao? Đâm vào chỗ đau của các em? Có muốn thầy dừng xe ở dưới lầu của tên kia không? Nhìn thử xem giấy xét nghiệm của hắn?"

"Còn Hà Diệu." Vừa lúc đèn xanh đèn đỏ, Long Thiên dừng xe, ngón tay gõ gõ vô lăng, "Em có biết vừa nãy thiếu chút nữa đã có chuyện gì xảy ra với Bạch Sở Sở không?"

"Còn có chuyện gì có thể xảy ra." Hà Diệu cười nói, "Chẳng lẽ xém chút nữa chết."

"Cô bé thiếu chút nữa là bị cưỡng hiếp." Ngay cả lúc này giọng Long Thiên cũng hết sức bình tĩnh, "Đẩy cô bé vào hố lửa, các em thật sự là bạn thân của nhau sao?"

Hà Diệu sửng sốt một lúc, cười khan: "Sao lại có thể..."

Kỳ thực bản thân cô cũng biết, rất có thể, nếu Bạch Sở Sở say đến bất tỉnh nhân sự, người gặp được cô lại lại kẻ cầm thú, thì chắc chắn Bạch Sở Sở sẽ xảy ra chuyện.

Đến bây giờ, rốt cục Hà Diệu cũng thấy sợ hãi.

"Bạch Sở Sở khác với các em" Long Thiên nói tiếp, "Các em hâm mộ với con bé, thậm chí còn ghen tị, mình đang ở trong bùn cũng muốn kéo bạn khác ở ngoài sáng của mình vào trong chỗ tối tăm đó có phải không?"

"Không..." Hà Diệu muốn biện giải, mà lại phát hiện mình không lấy lí do gì mà biện giải cho được, phải, cô vừa ghen tị, rồi lại hâm mộ, tại sao Bạch Sở Sở có thể ưu tú như thế, tại sao sống đến mười tám tuổi, còn là một đứa ngây thơ không biết gì, cô không cam lòng, rõ ràng là lớn lên cùng nhau, tại sao lại khác nhau như vậy!

"Vậy em phải làm gì bây giờ." Hà Diệu nhìn con đường phía trước, hơi mất hồn, "Em cũng đã như vậy."

"Bây giờ bắt đầu thay đổi cũng không muộn." Long Thiên cười một nụ cười chân thành, "Em còn có cơ hội để quay đầu."

"Có sao?" Hà Diệu có chút mệt mỏi cùng mơ hồ, cô còn có thể thay đổi sao?

"Tri thức thay đổi vận mệnh." Long Thiên nói, "Học cho thật giỏi, em sẽ phát hiện thế giới đổi thay. Còn một câu nữa, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cũng thích hợp với các em."

Nhưng mà." Hà Diệu quay đầu lại nhìn Long Thiên, "Sao thầy lại biết nhiều như vậy, ngay cả Hoan Duyệt đi với người nào thầy cũng biết?"

Long Thiên trả lời: "À, cái này ấy, quán bar đêm mà các em đến, chính là quán bar của bạn tôi."

"Thầy... Thầy là giáo viên thật sao?" Hà Diệu nghi ngờ không thôi.

"Muốn xem giấy chứng nhận tư cách giáo viên của tôi không?" Long Thiên nở nụ cười.

"Dừng xe!" Lúc này Thẩm Hoan Duyệt đột nhiên quát to một tiếng, "Dừng xe! Dừng xe, tên này là kẻ lừa gạt! Tôi muốn xuống xe!"

Long Thiên cũng không dừng lại, chỉ nói: "Bây giờ, hai cô bé đi trên đường không an toàn, muốn đi đâu, tôi đưa các em đi."

Thẩm Hoan Duyệt sắp suy sụp, cô nhớ lại các chi tiết nhỏ, tại sao tên kia không muốn đeo bao, tại sao trong nhà lại có vết bị đập phá, còn cả mùi thuốc nồng nặc trong căn phòng kia...

"Đi bệnh viện." Thẩm Hoan Duyệt nhắm mắt lại, có nước mắt chảy xuống, cô đập một đập về phía cửa sổ xe, "Đi bệnh viện!"

Long Thiên cười cười: "Được."

Tuy rằng các cô chơi rất điên, ngày ngày có suy nghĩ bám được người giàu thì mười năm không lo, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ đến tính mạng của mình sẽ mất đi trong những chuyện này.

Lần này ngay cả Hà Diệu cũng luống cuống, dọc đường đều an ủi Thẩm Hoan Duyệt, lo lắng bất an đi tới bệnh viện... Sau đó thầy Long để bọn họ đứng ngoài hàng lang hai tiếng, giáo dục tư tưởng các cô hai tiếng.

Hà Diệu nghe mà suy sụp, mà tâm hồn Thẩm Hoan Duyệt thì bay đi đâu mất, cùng không biết nghe được bao nhiêu.

Sau đó, Hà Diệu lại càng thêm ngơ ngác nghĩ, cô là một người sắp tốt nghiệp cấp ba, tại sao còn phải nghe một giáo viên cấp ba nói, bị phạt đứng ở hành lang bệnh viện! Chắc chắn lúc đó đầu óc cô có vấn đề!

Thời gian chờ kết quả cực gian nan, Thẩm Hoan Duyệt không ăn không ngủ, hai ngày sụt mất mấy cân, như dạo qua một còng thời khắc sống còn, Hà Diệu liền ở cạnh chăm sóc, tuy không phải người trong cuộc, mà cũng nhận được một đòn cảnh tỉnh.

Bác sĩ nói một tuần sau mới có kết quả, lúc đó Thẩm Hoan Duyệt thiếu chút nữa là suy sụp dẫn đến tự sát, cô vọt vào nhà người đàn ông kia, nhìn thấy báo cáo khám bệnh, trong cơn kích động còn định kéo theo tên đàn ông kia nhảy lầu tự sát, may là Hà Diệu giữ lại kịp.

Qua mấy ngày hỗn loạn, đột nhiên Thẩm Hoan Duyệt hoàn toàn tỉnh ngộ, quyết định học cho thật giỏi tự mình kiếm tiền, cô sợ thật, Hà Diệu cũng bị dọa, còn chuyện Bạch Sở Sở ở bar đêm suýt chút nữa bị người ta cưỡng hiếp cũng dọa cô, chắc hắn mấy tháng cũng không dám đến những chỗ như vậy nữa.

Nhưng mà những chuyện đó Hà Diệu cũng không kể với Bạch Sở Sở, chỉ qua qua cho xong, nói: "Đột nhiên nghĩ thông, hôm đó đến trường cậu tìm cậu, gặp thầy Long, thầy của các cậu kết hôn chưa?"

"Chưa." Bạch Sở Sở bị Hà Diệu đẩy lạc đề, "Cậu muốn theo đuổi thầy bọn tớ à?"

"Không dám không dám." Hà Diệu cười cười, ngày đó cô và Thẩm Hoan Duyệt còn bị phạt đứng ngoài hành lang bệnh viện mấy tiếng liền kia kìa, nghe vị giáo viên họ Long này nói một tối giáo dục công dân, sợ quá sợ, sau này những người như kiểu giáo viên này kia, cô chỉ dám xin đứng xa xa mà nhìn thôi.

Cuối cùng Bạch Sở Sở hỏi vấn đề tình cảm, lần này nhận được câu trả lời là: "Đàn ông cái gì? Không bằng tự mình kiếm tiền."

Không nhận được câu trả lời từ chỗ bạn thân, Bạch Sở Sở ngồi ngốc một lúc, bạn cùng bàn chọc chọc cô, đưa cho cô một xấp đề vật lý: "Đề này tối nay chữa, chiều nay nộp, cậu mau làm đi."

Bạch Sở Sở lập tức lấy lại tinh thần, cầm bút luống cuống làm bài.

Hóa chất... Diệp lục... Mạch điện nối tiếp...

Về phần phiền não của thiếu nữ là gì? Đó chính là do quá ít bài tập nên mới có thời gian mà nghĩ! Bạch Sở Sở múa bút thành văn! Hận không thể lấy lại cái thời gian mình ngơ người, bài kiểm tra này không làm kịp rồi a a a a!

Đối với những chuyện như làm bài thi, Thượng Quan Duệ chưa bao giờ để ý, lúc ra chơi, hắn nhìn tất cả mọi người đều đang cặm cụi làm bài, thấy nhạt nhẽo, đá ghế của bạn cùng bàn Trần Khánh Sinh một đá: "Đi mua thuốc cho tôi."

Trần Khánh Sinh cầm bình nước giữ ấm của mình đặt ở bên cạnh Thượng Quan Duệ, tiếp tục làm bài.

Thượng Quan Duệ cầm hai trăm vỗ lên bàn: "Đi mua thuốc, cậu không nghe thấy à?"

Trần Khánh Sinh vỗ vỗ vai học sinh ngồi trước, mượn điện thoại và tai nghe, dùng chính bản thân chứng minh: Tôi không nghe thấy thật.

Thượng Quan Duệ cảm thấy gân xanh trên trán giật giật, hắn kéo tai nghe của Trần Khánh Sinh xuống, thấp giọng quát: "Thằng ngu! Đi mua thuốc!"

Trần Khánh Sinh không mặn không nhạt liếc hắn một cái, giơ tay rút sách sinh học ra, lật tới trang có ảnh chụp của một chiếc phổi có chủ nhân hút thuốc, vỗ vào trước mặt Thượng Quan Duệ, sau đó cúi đầu làm bài tiếp.

Thượng Quan Duệ: "..."

Hắn không còn cách nào khác.

Ba tiết sau, Trần Khánh Sinh rốt cục cũng làm xong đề vật lý, chậm rãi xoay người, nhìn bạn cùng bàn mới của mình: "Cậu còn muốn mua thuốc không?"

Thượng Quan Duệ:???

"Không cần?" Biểu cảm của Trần Khánh Sinh có chút tiếc nuối.

Thượng Quan Duệ đột nhiên nhận ra một điều gì đó: "Cậu cho tôi là cái ATM đó à?"

"Không." Mặt Trần Khánh Sinh hết sức chính trực, "Tôi thề."

"Thằng ngu mới tin cậu!"

Trần Khánh Sinh tán đồng gật đầu: "Đúng, ngu mới tin."

Hắn là học sinh của Long Thiên, làm sao có thể bình tĩnh làm người ta tức phát điên, chuyện này hắn vẫn học được từ chỗ của Long Thiên cả.

Thượng Quan Duệ cảm thấy mình sắp bị tức đến nổ tung, hắn đạp tường thật mạnh một cái, tự mình đi.

Hắn cảm thấy nhất định thế giới này có vấn đề, mình chỉ cần cầm cọc tiền đập xuống, là sẽ có đống người quỳ dưới chân mình quỳ liếm hay sao, tại sao hắn lại bị coi là thằng ngu?

Chắc chắn hắn không sai, thứ sai là thế giới này!

Trần Khánh Sinh đẩy kính một cái, dính cho bạn cùng bàn mới một cái mác: Ngốc, lắm tiền, nhanh đến đây.

Long Thiên chú ý Thượng Quan Duệ mấy ngày, phát hiện ra sau khi hắn xếp Thượng Quan Duệ ngồi cạnh một bạn không bị hắn ảnh hưởng, bầu không khí trong lớp vẫn bị thay đổi, có một số học sinh không dễ tập trung đã bắt đầu dính vào cậu ta.

Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên xử lí Thượng Quan Duệ như thế nào, âm thanh của Chủ Thần vang lên trong đầu: "Em đối xử với học sinh của em vậy sao?"

Tuy Chủ Thần ở một thành phố khác, đang chơi vui vẻ trong cái nhân vật tự mình đóng vai, mà lực lượng tinh thần của Chủ Thần lại có thể vượt qua cả thành phố nói chuyện trực tiếp với hắn, thậm chí còn biết được cả những chuyện xảy ra xung quanh hắn.

Long Thiên lạnh lùng nói: "Tôi đang suy nghĩ xem làm cách nào mới đuổi hắn ra khỏi lớp được."

Chủ Thần: "Cậu ta cũng là học sinh của em."

Long Thiên suy nghĩ một chút: "Có lý."

Vừa hay lớp phó học tập lên lấy bài chữa hôm nay, Long Thiên gọi cô bé lại: "Gọi dùm thầy Thượng Quan Duệ lên văn phòng."

Lớp phó học tập: "Dạ."

Hôm nay tâm trạng của Long Thiên không tốt cho lắm, lớp làm sai bài quá nhiều, cứ tiếp tục như thế, thì thành thích môn toán chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề, tuy lớp hắn có thành tích trung bình cao nhất, mà rõ ràng, hắn không thỏa mãn với thành tích này.

Luôn luôn phải khiêu chiến bản thân mình, không phải là khiêu chiến người khác, Long Thiên cho là vậy.

Long Thiên ngồi nghiên cứu nguyên một buổi trưa cái bài có tỉ lệ sai cao nhất, đến lúc tan học, hắn phát hiện Thượng Quan Duệ còn chưa tới văn phòng, như là hắn chưa từng nghe thấy tiếng gọi vậy.

Không có chuyện lớp phó học tập không nhắc, Long Thiên rất tin tưởng cán bộ lớp mình, vì thế liền dùng tinh thần lực xem hiện tại Thượng Quan Duệ đang làm gì.

Vừa hay hôm nay là thứ sáu, là ngày hiếm hoi là học sinh cấp ba không phải học tối, giờ đây chuông vừa mới vang, Thượng Quan Duệ đã ở trên đường về nhà rồi, còn vừa đi vừa nói chuyện với mấy bạn học khác, nhìn bộ dáng khúm núm kia, chắc hẳn là đã bị Thượng Quan Duệ "mua chuộc".

Long Thiên nhướn mày, học sinh của hắn sao lại có cái biểu cảm xun xoe lấy lòng được.

Nếu cậu không tìm tôi, thì tôi đến tìm cậu vậy.

Long Thiên gấp cuốn vở mình dùng để chữa đề toán lại, nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Gió tháng ba thổi dọc hàng cây, Long Thiên đứng bên đường chặn lại Thượng Quan Duệ.

Thượng Quan Duệ lạnh lùng nhìn hắn, hung ác nói: "Thầy, thầy muốn "đánh học sinh" của thầy một trận hay sao?"

Long Thiên không trả lời mà hỏi lại: "Sao em không tới văn phòng?"

"Tại sao tôi phải đến?" Thượng Quan Duệ cảm thấy đây là câu hỏi hết sức ngu ngốc, "Anh là ai, dám sai tôi?"

Thoạt nhìn Long Thiên không hề giận chút nào, hắn rất tốt tính nói: "Tôi là giáo viên của em, tôi cảm thấy chúng ta phải nói chuyện."

Thượng Quan Duệ giễu cợt nói: "À, thầy."

"Tôi mời em ăn cơm tối," Long Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, "Chúng ta vừa đi vừa nói."

"Được." Thượng Quan Duệ cười ác liệt, "Tôi muốn ăn ở số ba mốt, chính là tầng trên cùng của tòa nhà Quốc Tế Thế Kỷ."

"Không được." Long Thiên từ chối thẳng.

"Sao?" Thượng Quan Duệ nghiêng đầu, "Không mời nổi thì cũng không cần mời."

Long Thiên lại hết sức bình tĩnh, không tỏ ra chút lúng túng nào: "Quá xa, em không về được, ngày mai sẽ đến lớp tự học muộn."

Thượng Quan Duệ: "..."

"Thầy dẫn em đi ăn nhà hàng." Long Thiên giao lưu trong đầu với Chủ Thần một phen, cuối cùng quyết định vị trí, "Lái xe qua, không xa."

Thượng Quan Duệ hơi suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn qua cho thuộc hạ: "Được đó."

Dù sao tôi cũng không để anh đi ra khỏi cái nhà hàng đó được.

Câu này hắn còn chưa nói xong, đột nhiên một chiếc xe van đen dừng bên cạnh bọn họ, Thượng Quan Duệ lùi một bước theo bản năng, nhưng trên chiếc xe có vẻ không bắt mắt chút nào kia đột nhiên có mấy người đô con vạm vỡ xông ra.

Thượng Quan Duệ sinh sống ở vùng xám lâu rồi, sinh ra được cái trực giác của thú hoang, nhấc chân định chạy.

Nhưng mấy tên đàn ông kia như đã có dự liệu, ra tay luôn.

Trong cơn hoảng loạn, Thượng Quan Duệ nghe thấy tiếng một người hỏi: "Cái thằng bên cạnh nó thì sao đây? Cho lên chứ?"

"Mang cả đi!" Người trả lời có giọng rất trầm và bình tĩnh, "Tránh cho hắn đi báo."

Long Thiên nhìn mấy người đàn ông xuống xe, có chút thất thần.

Loại tiết mục bắt cóc thế này đã bao lâu rồi hắn chưa gặp?

Ừm... Năm năm?

Mấy người đàn ông nhìn Long Thiên như một con gà giò, liền để một người đối phó hắn, người khác thì lại đuổi theo Thượng Quan Duệ, Long Thiên nhìn tên đàn ông đã to lớn vạm vỡ còn đeo khẩu trang và mang kính râm, thoáng suy nghĩ chút rồi không phản kháng.

Làm một giáo viên cấp ba bình thường, hắn hẳn là không đánh được người này mới đúng, nghĩ như thế, Long Thiên lập tức bó tay chịu trói: "Đừng đánh, tôi tự đi."

Người đàn ông:??

Lái xe là một tên đội mũ lưỡi trai đeo kính đen, hắn nhìn Long Thiên thức thời như thế, phất tay cho tên kia: "Mang lên xe, coi như mày biết điều."

Long Thiên khẽ mỉm cười: "Cảm ơn đã khen."

Ông anh đeo kính râm:???

Sao lại có dự cảm xấu nhỉ?

... Nhưng mà cái tên này lúc cười rộ lên nhìn đẹp quá.

Thượng Quan Duệ chạy chưa đến mười mét đã bị bắt về, rồi lại bị đánh cho một trận, sưng mặt sưng mũi, nhìn thấy Long Thiên cũng ở trên xe, rên lên tiếng: "Chẳng phải thầy rất trâu chó đó sao? Vẫn bị tóm cơ à?"

Có lẽ là cái răng được trồng lại bị đánh rụng, lúc hắn nói có chút lọt gió.

Long Thiên bình tĩnh, xòe tay: "Bọn họ có nhiều người, đánh không lại."

Thượng Quan Duệ lại muốn nói điều gì, mà hắn ý thức được bây giờ không phải lúc để cãi nhau, cũng ngậm miệng, còn tự hỏi ở trong lòng xem thầy Long này không đánh thắng được thật hay giả.

Ngày đó ở bar đêm, khi hắn bị mấy vệ sĩ chĩa súng vào người biểu cảm của hắn không phải thế này.

Là một thiếu gia sống trong nhà không sạch cho lắm, Thượng Quan Duệ tự nhận cái gì cũng đã gặp qua rồi, đám người này trói hắn lại, rất hiển nhiên là muốn tìm cha hắn để kiếm chác, tạm thời hắn vẫn chưa sao, cho nên vẫn còn bình tĩnh được.

Mà thầy Long ở bên cạnh hắn đây sao lại bình tĩnh như vậy? Anh ta không sợ bị giết để diệt khẩu hay sao? Đám người này bắt hắn, không phải là thầy Long mới đúng.

Nhìn thấy Long Thiên hết sức bình tĩnh, Thượng Quan Duệ suy nghĩ xem kẻ chủ mưu có phải là Long Thiên hay không, mà hắn phủ định suy nghĩ này rất nhanh.

Bởi vì Long Thiên này có ô dù sâu không lường được, làm giáo viên ở Tân Hải hai năm rưỡi, chắc chắn sẽ không làm chuyện ngán ngẩm như bắt cóc.

Nếu đã suy nghĩ thông suốt chuyện này rồi, Thượng Quan Duệ cũng tĩnh lại, hắn trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần mười phút mà vệ sĩ không liên lạc được với mình, chắc chắn bọn họ sẽ đi tìm mình, trên người mình có thiết bị định vị...

Tên đội mũ lưỡi trai phía trước bỗng nhiên nói: "Chúng ta rời khỏi khu trường học rồi, ném điện thoại của nó đi."

Tên ngồi sau ngẩn người: "Ai?"

"Ngu." Mũ lưỡi trai lái xe, "Vứt của cả hai, ném cả áo khoác đi nữa, kiểm tra một lượt xem có đồ gì bằng kim loại hay không, có thì vứt hết."

Thượng Quan Duệ trơ mắt nhìn điện thoại và thiết bị định vị trên áo khoác bị ném vào thùng rác.

Sau đó tên đội mũ đánh lái, đi ngược lại.

Lòng bàn tay Thượng Quan Duệ chảy ra mồ hôi lạnh, những tên bắt cóc hắn có kế hoạch, có thể lần này hắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Lòng hắn hoảng loạn, người bắt cóc hắn lại trùm một miếng vải đen lên mắt hắn, thậm chí còn đeo cả tai nghe, mở nhạc rock and roll ầm ĩ, trên xe không ai nói chuyện, hết thảy đều là khoảng trắng mênh mông, hắn không biết mình sắp bị mang đi đâu, phải đối mặt với cái gì.

"Đừng sợ." Đây là tiếng của thầy Long, âm thanh vẫn cứ ôn hòa, mang theo ý cười, "Vừa hay giờ đang rảnh, chúng ta tâm sự chút chuyện còn dang dở đã nhỉ."

"Để nó câm đi." Đây là tiếng của tên đội mũ lưỡi trai ngồi trước.

"Dạ." Một người đàn ông bên cạnh đáp tiếng, Thượng Quan Duệ lập tức nghe thấy tiếng lột băng dính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.