"Muốn tiếp cận cậu?" Long Thiên giận đến cười, cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện buồn cười không thể buồn cười hơn được nữa, hắn chỉ tay vào Bạch Sở Sở, "Một cô gái như thế, uống say rồi không hiểu sao lại bị cậu mang đi, cậu không thấy xấu hổ vì đã nói là con bé cố tình muốn tiếp cận cậu à? Con bé có nói với cậu một câu nào chưa? Có làm hành động gì mang tính ám chỉ không?"
Thượng Quan Duệ bị hắn nói sững sờ, em gái này... Hình như là không có thật!
Long Thiên lật tay tặng thêm cho cái tát nữa: "Làm gì có chuyện cố tình tiếp cận cậu? Chẳng qua là cái cớ cậu lấy ra để bao biện cho hành vi đồi bại của mình mà thôi."
Từ bé đến lớn, chưa có một ai dám đánh hắn như thế, cả cha hắn cũng không, Thượng Quan Duệ nổi giận, nhưng hắn lại không có sức đánh trả, đành phải cười lạnh: "Dù cô gái đó không có ý tiếp cận tôi thì sao? Người mà Thượng Quan Duệ muốn, thì không ai được từ chối."
Long Thiên nhìn hắn, dùng ánh mắt thương hại mà nhìn, sau đó khe khẽ lắc đầu: "Cậu quả thật là một tên ngu ngốc."
"Mày...!" Tuy bị ăn hai tát mặt sưng như mặt lợn, mà ánh mắt Thượng Quan Duệ vẫn vô cùng tối tăm, "Mày nghĩ là mày có thể đi qua được cánh cửa này?"
"Sao lại không thể." Long Thiên hết sức buồn cười nhìn hắn, không ra tay nữa, mà là quay lại ôm Bạch Sở Sở, chậm rãi đi về phía cửa.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhien-bai-tap-van-qua-it/2744716/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.