Góc trời đêm đỏ rực, là bầu trời đế đô.
Vầng trăng trong trẻo, lạnh lùng treo chênh chếch trên ngọn ngô đồng, ánh trăng rải xuống thê lương như nước.
Dị Đạo Lâm ngắt một cành quế, tiện tay phất phất vài cái, phát ra tiếng soàn soạt. Cành cây quét nhanh trên mặt cát, thành hình bản đồ địa hình đế đô.
“Ngài có chắc lão xuất phát từ đây không?” Lời Dị Đạo Lâm, không còn nghi ngờ gì nữa chính là chỉ Nam Hoài Vương.
Tô Quân quay lưng về phía hắn, nhìn hướng đế đô, gió đêm thổi bay tay áo hắn, nhẹ nhàng phất phơ trong gió.
“Sẽ.” Hắn không quay lại, chỉ đáp một chữ ngắn gọn.
“Tối nay, toàn thành giới nghiêm, chỉ có cổng thành này ngài bố trí là nơi duy nhất có thể đột phá, nếu tối nay Nam Hoài Vương muốn ra khỏi kinh thành, quả thật chỉ có thể đi ra bằng nơi này thôi." Dị Đạo Lâm nắm cành cây, lại quét vài vòng trên mặt đất. Cách đó không xa là binh mã mai phục, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng ngựa hí, những rất nhanh đã bị tan đi trong gió.
“Còn có một khắc nữa là đợt pháo hoa đầu tiên bắt đầu rồi.” Dị Đạo Lâm ném cành cây đi, lại bên người hắn, hơi tò mò quan sát góc cạnh khuôn mặt. Mảnh khảnh tuấn tú, người trong đế đô gọi hắn một tiếng "Tô khanh", quân tử đứng đắn, ôn nhuận như ngọc, có điều, thường thì trong ngoài không đồng nhất.
"Ngài thích bệ hạ." Dị Đạo Lâm dùng giọng trần thuật.
Lông mi Tô Quân khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhan-co-benh/2034169/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.