Năm ấy, khi gió Đông thổi đến, hạnh hoa hé nở, nàng nắm tay Minh Đức bệ hạ, bước từng bước chân bé nhỏ đến trước mặt ta, khuôn mặt bầu bĩnh nhuộm một tầng hồng nhạt, đôi con ngươi đen nháy hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Minh Đức bệ hạ hiếm khi nghiêm túc như vậy mà nói với tổ phụ: “Quốc sư, sau này Tương Tư sẽ giao cho người, nên giáo huấn hay đánh đòn, không cần nể mặt ta!”
Nàng thè lưỡi, đuôi mắt cong lên, lộ ra nụ cười có chút giảo hoạt, chẳng khác gì mẫu thân nàng cả. Minh Đức bệ hạ cúi đầu một cái, nàng không kịp thu hồi nét mặt, đôi mắt đen lung liếng trợn tròn, chớp chớp.
Minh Đức bệ hạ cúi người, nắm lấy hai gò má của nàng mà ra sức chà đạp, đau lòng nhức óc mà nói: “Nha đầu Đậu Đậu chết tiệt kia, ngươi dám cùng biểu cữu đủng đỉnh đến kỹ viện còn nảy sinh tật xấu gì? Ngươi tương lai là vua một nước a ! Ngươi đáng yêu thì có tác dụng gì! Ngươi khiến người ta yêu thích thì có tác dụng gì! (Ầy, nguyên văn bác hoàng thái hậu này chửi bậy kinh á) Quân uy! Quân uy ở chỗ nào? Cái nét mặt đáng yêu khiến người ta sinh lòng muốn chà đạp kia của ngươi thì có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ còn muốn trương bộ mặt đáng yêu mà xử chết loạn thần tặc tử hay sao?”
Nàng thoát ra khỏi tay Minh Đức bệ hạ, phùng hai má bị nhéo hồng lên, giọng thánh thót nói: “Mẫu thân, phụ quân bảo người không thể ở trước mặt nhi thần mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nhan-co-benh/2034135/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.