🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Bàn
"Đi ăn cơm." Tống Dã đẩy Khúc Liệu Nguyên ra ngoài.
Khúc Liệu Nguyên dọc đường đi hoảng hoảng hốt hốt, bị sốc bởi động tác uống nước mờ ám lúc nãy của mình.
Sáng đi học cậu cũng không tập trung, cố tình lại bị thầy Toán hỏi bài, một câu dãy số rất đơn giản, cậu không trả lời được, ấp a ấp úng, căn bản không biết câu hỏi là gì.
Thầy Toán luôn nghiêm khắc, bình thường vẫn rất thích bé lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên, lúc này yêu càng nhiều kì vọng càng cao, mạnh mẽ phê bình cậu vài câu. Cậu vốn hơi sợ thầy Toán, bị nói mấy câu phê bình gay gắt này làm đỏ bừng cả mặt, xấu hổ không chịu nổi.
Bạn cùng bàn mới của cậu là Hách Diễm, là một nữ sinh rất điềm đạm hiếu học, thành tích nằm trong top 10 của lớp, tưởng cậu không biết thật, đợi cậu ngồi xuống rồi tốt bụng an ủi cậu: "Lớp trưởng, không sao đâu, lát nữa tớ giúp cậu bổ túc phần kiến thức này, dãy số không khó."
Khúc Liệu Nguyên: "... Cảm ơn cậu."
Cậu biết làm câu dãy số này! Cậu biết làm thật! Cuối tuần ở nhà đã giải câu này với Tiểu Dã rồi!
Tiểu Dã...
Tiểu Dã nói đúng thật, không ngủ ngon tinh thần sẽ rã rời, sẽ ảnh hưởng thành tích.
Cậu vì sao lại không ngủ ngon, do ai? Còn không phải là do... Đều do Văn Thông!
Khúc Liệu Nguyên đã nghi ngờ sâu sắc, và xấu hổ kịch liệt hơn nữa, về tâm tình 2 ngày nay của mình.
Đêm hôm đó Tống Dã đột nhiên "hôn" cậu một cái, làm cậu kinh động đến nỗi nửa người tê dại hồi lâu, chật vật mãi mới ngủ được, lại mơ một giấc mơ xấu xa.
Cấp 2 có môn giáo dục sức khoẻ, chỉ phát sách giáo khoa, không giảng trên lớp, cậu len lén thảo luận cùng Văn Thông, kết luận là đêm đái dầm nằm mơ thấy ai, thì chính là muốn đùa giỡn lưu manh với người đó. Vậy chẳng phải là cậu muốn đùa giỡn lưu manh với Tống Dã sao? Tống Dã đúng là rất đẹp mắt, nhưng cả hai người bọn họ đều là nam! Cái này không phải giống như nghỉ hè chat video gặp phải tên biến thái kia sao?
Đều do đồ mặt dày Văn Thông, cứ phải kể cho cậu chuyện hôn môi, làm hại cậu đoán mò, mơ thấy cái chuyện đùa giỡn lưu manh kia, còn coi Tống Dã là nữ sinh.
Không được không được, Khúc Liệu Nguyên! Lên tinh thần thôi, phải học thật giỏi!
Mấy tiết sau đó, cậu đều cố gắng nghiêm túc nghe giảng, thực sự điều chỉnh lại được lực chú ý.
Đến buổi trưa tan học, cậu như thường lệ tìm Tống Dã cùng đi căng tin ăn. Tiết cuối lớp 1 là Thể dục, Tống Dã mới từ bãi tập trở về, nói với Khúc Liệu Nguyên đang chờ ở cửa: "Chờ tớ một lúc, tớ lấy cốc nước."
Hắn vào phòng học lấy một cốc nước đi ra, vừa vận động xong thì rõ ràng là phấn chấn hơn một chút, làm như Khúc Liệu Nguyên bình thường thích làm, chủ động đụng Khúc Liệu Nguyên một cái, cười nói: "Sao đấy? Mặt không vui?"
"Không phải," Khúc Liệu Nguyên nói, "Hơi đói."
Tống Dã lại đụng Khúc Liệu Nguyên một cái, nói đùa: "Cậu đúng là đồ heo."
Hắn không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc áo cộc tay, trên trán, cổ, cùng cánh tay đều ướt đẫm mồ hôi sau khi tập thể dục, hai má cũng đỏ hồng. Hắn thích sạch sẽ, nên cho dù sau khi tập thể dục mồ hôi ròng ròng, cũng không giống những nam sinh khác người toàn mồ hôi, mà vẫn rất tươi mát rất dễ chịu.
Khúc Liệu Nguyên nghĩ đến chút hình ảnh, trong chốc lát đỏ mặt, mất tự nhiên đẩy hắn, nói: "Cậu cả người toàn mồ hôi thúi, tránh xa tớ một chút."
"Cậu giỏi, còn dám ghét bỏ tớ?" Tống Dã nói xong, liền giơ tay cù lét cậu.
Cậu né vài cái, hốt hoảng chạy trốn, Tống Dã đuổi theo đằng sau cậu, lúc nãy đã khởi động trong lớp thể dục, mấy bước đã đuổi kịp, ôm lấy từ đằng sau, dùng sức, nhấc cậu khỏi mặt đất.
Học sinh đi qua đều cười xem hai anh em này chơi đùa, có người quen còn hỏi: "Khúc Liệu Nguyên! Sao ông lại chọc giận anh ông rồi?"
Khúc Liệu Nguyên mặt đỏ muốn chết, giãy dụa cầu xin tha thứ: "Anh, em sai rồi em sai rồi."
Tống Dã ôm cậu lần này hoàn toàn theo bản năng, khi ôm đã cảm thấy không thích hợp, trong lòng lập tức nóng lên.
Lúc này cũng đã đến cửa căng tin, Tống Dã liền thả cậu xuống, hai người đều giả bộ không có chuyện gì, cùng nhau vào căng tin ăn cơm.
Trong phòng ăn nhiều người, càng nóng hơn nữa, khi xếp hàng lấy cơm, Tống Dã xắn ống tay ngắn qua vai, lộ ra bắp tay thiếu niên rắn chắc, màu da hắn không còn là dạng trắng nõn mỗi ngày chết dí ở nhà nữa, mà gần như là màu tiểu mạch.
Khúc Liệu Nguyên nhìn mấy lần, tính từ hiện lên trong lòng ngoại trừ đẹp trai, còn có, cường tráng.
Cậu càng lúc càng cảm thấy mình đúng là lên cơn điên rồi, Tống Dã lớn lên như vậy, sao có thể coi thành nữ sinh được?
Sau khi ăn trưa xong, Tống Dã muốn về phòng học đọc sách một hồi, Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ đi chơi với bọn Khang Minh đây."
Tống Dã dặn cậu nói: "Đừng nhảy mạnh quá, mới ăn xong, cẩn thận sa dạ dày."
Khúc Liệu Nguyên lơ đãng đồng ý, chạy về hướng bãi tập.
Tống Dã đứng ở cửa phòng ăn nhìn cậu chạy ra xa, rồi mới quay về phòng học.
Đồng bọn nhỏ cùng chơi bóng rổ với Khang Minh hôm nay đều có thân hình lớn, phần nhiều là lớp 11 lớp 12, còn có nhiều học sinh thể dục, Khúc Liệu Nguyên ra sân chơi vài cái đã bị người ta nghiền ép đến bực mình, dứt khoát nhường chỗ không chơi nữa, một mình ngồi bên sân bóng làm khán giả.
Làn gió đầu thu thổi lên người rất dễ chịu, ánh mặt trời buổi chiều cũng ấm áp, Khúc Liệu Nguyên tạm thời quên hết phiền não gây quấy nhiễu, có chút buồn ngủ.
"Khúc Liệu Nguyên!" Có người gọi cậu ở đằng sau.
Mấy người đang chơi bóng dừng lại động tác, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía sau cậu.
Cậu chậm nửa nhịp mới quay đầu lại, ở đường chạy plastic trên sân cỏ, Diêu Vọng ngồi trên xe, duỗi một chân đậu ở đó, áo khoác đồng phục bị gió thổi bay, mặt trời chiếu nghiêng đằng sau đỉnh đầu cậu ta, từ bên này nhìn qua, ngược sáng người khác, phần kim loại đen trên xe toả sáng lấp lánh, siêu ngầu.
Khúc Liệu Nguyên lập tức hiểu, đây là chết phi mà cậu ta nói!
Quả nhiên có một học sinh thể dục lớp 12 chơi bóng khen câu: "Con chết phi này được phết!"
Diêu Vọng ngoắc tay nói: "Lớp trưởng, lại đây!"
Khang Minh vỗ bóng rổ, hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Ơ? Nó tìm ông làm gì?"
"Cho tôi xem xe nó!" Khúc Liệu Nguyên đáp, đứng dậy chạy đến bên Diêu Vọng, nói, "Chết phi mày nói đây à? Sao gọi là chết phi? Không phải xe đạp hả?"
Diêu Vọng cười với cậu, nói: "Lớp trưởng, mày biết đạp xe không?" . truyện ngôn tình
Khúc Liệu Nguyên nói: "Coi thường ai đấy? Tao 5 tuổi đã đi được xe đạp của ba tao rồi."
"Thế mày đi đi," Diêu Vọng bước xuống xe, nói, "Mày đi một lúc là biết khác nhau chỗ nào."
Thời gian Khúc Liệu Nguyên đạp xe, nam sinh chơi bóng rổ cũng dừng chơi, ào ào sang đây xem, Khang Minh rõ ràng không quá tình nguyện, đứng ở cuối cùng, nhưng vẫn là sang.
"Nhẹ! Đi tốt!" Khúc Liệu Nguyên đạp trên đường chạy khoảng 100m rồi quay về, cũng lấy chân ra dừng xe lại, nói, "Không có phanh xe à?"
Mấy nam sinh lớp lớn bên cạnh cười, một người nói: "Có phanh thì sao còn gọi là chết phi?"
Khúc Liệu Nguyên thực sự không biết, nhưng cậu luôn cho rằng biết là biết, không biết là không biết, bị cười cũng không thấy mất mặt, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại gọi là chết phi?"
"Trục sau là hàn chết, nên gọi là chết phi." Diêu Vọng quét mắt sang người bên cạnh, nói, "Cũng không phải là không có phanh, xe của người chuyên nghiệp đều có phanh xe, đạp chơi mới không có."
Có một học sinh thể dục quay đầu lại hỏi Khang Minh: "Thằng chướng mắt này là đứa nào?" Khang Minh nhỏ giọng nói với hắn.
Diêu Vọng cũng không để ý bọn họ, cười hỏi Khúc Liệu Nguyên: "Thế nào? Đạp được không?"
"Đạp được." Khúc Liệu Nguyên sờ sờ tay lái, cảm thấy sơn phun trông cũng rất cao cấp, tò mò hỏi, "Xe này đắt lắm à?"
Diêu Vọng nói: "Không đắt."
Trong nhóm chơi bóng có người nói: "Chắc cũng phải hơn nghìn?"
Hơn nghìn vẫn tốt chán, Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, trước đây Tống Dã muốn mua một chiếc xe địa hình, từng đi dạo chung với hắn, hỏi giá, xe địa hình cấp độ nhập môn cũng phải hơn 1000 tệ.
Học sinh thể dục lớp 12 kia nói một câu chua lè: "Nói không chừng người ta mua hàng fake, hơn 300 một cái ở chợ buôn bên kia."
Diêu Vọng liếc nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Đám nam sinh chơi bóng này xem cũng xem xong rồi, cộng thêm Diêu Vọng lạnh nhạt, liền quay về sân bóng rổ chơi tiếp.
Khi Khang Minh đi, nhìn Khúc Liệu Nguyên dò hỏi, ý là "Ở một mình với thằng này có sao không?"
Khúc Liệu Nguyên khoát tay với cậu một cái, ý bảo "Không sao," để cậu đi chơi tiếp, Khang Minh mới vỗ bóng rời đi.
"Thằng ngốc to con này cũng tốt với mày đấy chứ." Diêu Vọng đưa lời bình.
"Mày đừng nói nó thế," Khúc Liệu Nguyên khẽ đẩy chân một cái, lại bắt đầu đạp chiếc chết phi kia, chậm rãi vòng quanh Diêu Vọng, nói, "Khang Minh là người tốt, giàu nghĩa khí, người sống cũng rất thật."
Diêu Vọng giống y như đoá hoa hướng dương, quay đầu theo cậu, nói: "Còn có người sống thật hơn mày à?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tao có sống thật đâu, tao là nhóc láu cá, mẹ tao bảo thế."
Diêu Vọng lập tức cười, nói: "Không nhìn ra."
Khúc Liệu Nguyên cũng cười, cảm thấy cậu và Diêu Vọng là bạn bè, nói: "Xe này của mày chạy tốt thật, thực sự là hàng fake mua hơn 300 à? Chợ buôn có bán không? Tao bảo ba tao mua cho tao với anh tao mỗi người một cái."
Diêu Vọng nói: "Không phải, chưa đến 4000. Thằng đần lúc nãy là thực sự mắc ói tao đó, mày không nghe ra à?"
Khúc Liệu Nguyên tay lái nhoáng lên, suýt nữa ngã chổng vó, may mà chân đủ dài phản ứng rất nhanh, lập tức chống xuống, nói: "Đắt thế?! Tao không đạp nữa, ngã cái tao không đền nổi."
Cậu nhanh chóng bước xuống, muốn trả lại xe cho Diêu Vọng.
Diêu Vọng không tiếp, nói: "Mày cứ đạp đi, tao với mày đã trả xong nợ đâu, ngã một cái vừa đúng lúc, tao đỡ phải đền tiền điện thoại với tiền thuốc của mày."
"Việc nào ra việc đấy." Khúc Liệu Nguyên không chịu đạp nữa, nói, "Thực ra thì..."
Diêu Vọng nhận xe, nhấc chân ngồi lên yên xe, nói: "Thực ra cái gì? Đừng có dông dài."
Khúc Liệu Nguyên liền nói thẳng: "Thực ra nhà mày điều kiện tốt, mày cũng không thiếu tiền, lén lén lút lút không phải thói quen tốt, sau này sửa lại đi."
Diêu Vọng: "..."
Khúc Liệu Nguyên không muốn trở mặt cùng cậu ta nữa, nói bổ sung: "Diêu Vọng, tao coi mày là bạn nên mới nói lời này với mày, nhưng nếu mày thấy tao nói không đúng, thì thôi."
"Thôi cái gì?" Diêu Vọng nằm dựa vào tay lái, hỏi cậu, "Thôi làm bạn tao? Hay là thôi không quản tao lén lén lút lút?"
Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc nói: "Nếu như mày tiếp tục lén lút thì đương nhiên tao không làm bạn với mày nữa, tao còn nhìn chằm chằm mày, một khi mày làm chuyện xấu thì tao phải bắt mày."
Diêu Vọng cười ha ha, nói: "Mày là cảnh sát à? Còn bắt tao?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tao biết mày không sợ cảnh sát, mày từng bị bắt rồi."
Diêu Vọng tiếng cười im bặt, nói: "Mày nghe ai nói tao từng bị bắt?"
Khúc Liệu Nguyên đương nhiên sẽ không khai ra là Giang Ba bạn cùng lớp cũ Thập Trung, chỉ nói: "Thế tóc mày ngắn thế không phải là bị cảnh sát trong trại tạm giam cạo à?"
"..." Diêu Vọng kinh hãi, nói, "Đ*t, mẹ nó hoá ra lời đồn đều nói tao như vậy?"
"..." Khúc Liệu Nguyên cũng ngỡ ngàng một chút, nói, "Sao mày lại nói bậy rồi?"
Diêu Vọng nắm tóc mình, nói: "Ngắn thế này, là vì trước đây tao nhuộm tóc, trước khi vào học không kịp nhuộm lại, thế là cắt luôn. Trại tạm giam cái gì? Mẹ cái bọn đần chuyện gì cũng dám bịa này."
Khúc Liệu Nguyên: "... Thế mày chưa đi làm trộm bao giờ à?"
Diêu Vọng giơ tay lên làm động tác muốn đánh người, Khúc Liệu Nguyên vội vàng lui về phía sau.
Diêu Vọng lại cười, nói: "Lại đây, không đánh mày."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Đánh thật tao cũng chẳng sợ mày, lần trước là mày đánh lén tao, sau lại bị anh tao đánh cho răng rơi đầy đất còn gì."
"Đấy là tao nhường mày được chưa!" Diêu Vọng tức giận nói, "Nhưng mà anh mày thì đánh được thật."
Khúc Liệu Nguyên lúc này nhớ tới Tống Dã vì cậu mà can thiệp vào chuyện này, chẳng hiểu sao trong lòng tự nhiên thấy ngọt ngọt, nói: "Mày không biết thì thôi, đấy là lần đầu tiên ảnh đánh nhau." Hết ngọt là cả kinh, mẹ nó! Sao cậu lại xấu xa rồi?
Cậu lại hỏi Diêu Vọng: "Mày chưa từng trộm đồ thật à? Sao người ta nói mày vì cái này mà đánh giáo viên?"
"Đâu ra!" Diêu Vọng sờ tóc ngắn mình một cái, nói, "Là cái bọn nhi đồng thiểu năng ở cấp 2 trước kia, có đợt làm mất đồ, đổ lên đầu tao, nói là tao trộm. Chủ nhiệm lớp đần độn có ấn tượng không tốt với tao, thế là đứng về phía bọn kia, bắt tao giao đồ ra đây, mẹ nó tao giao cái... Khụ, tao không giao, tao có trộm đâu, mà chủ nhiệm lớp là đồ điên, đi ra nắm quần áo tao, lúc đấy tao điên lên, đẩy bả một cái, bả đi giày cao gót, thế là ngã khỏi bục giảng, trật chân luôn, khóc sướt mướt cáo tội tao với hiệu trưởng, nói tao đánh bả, cuối cùng ba tao phải đền cho bả 2000 tệ tiền thuốc men."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Diêu Vọng liếc xéo cậu, nói: "Làm sao? Tự nhiên thấy xấu hổ rồi à? Hận nhất là người khác nói tao ăn trộm, nếu không lúc đó cũng không tức đến nỗi ném điện thoại mày... Có điều đập đồ là tao không đúng, tao cũng xin lỗi mày rồi."
"Diêu Vọng." Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Diêu Vọng rộng lượng nói: "Không cần xin lỗi, anh tha cho chú."
Khúc Liệu Nguyên lại nghiêm túc đặt câu hỏi: "Mày ăn vụng xúc xích của tao à?"
Khang Minh bên này đang chơi bóng rổ, đồng đội chuyền bóng qua đây cho cậu, cậu tiếp lấy, lại đột nhiên ném bóng đi, chạy như điên về hướng bãi tập.
Những người khác: "Làm sao đấy làm sao đấy?"
Khang Minh hét lớn một tiếng: "Diêu Vọng! Mày dừng tay cho tao!"
Nhìn ra xa xa, Diêu Vọng đang đè Khúc Liệu Nguyên trên cỏ đánh một trận.
Khang Minh vốn là cảm thấy Diêu Vọng không phải thật lòng hoà thuận với lớp trưởng, bây giờ! Ban ngày ban mặt ở nơi công cộng mà vẫn dám động thủ? Thế này mà còn được?!
Khúc Liệu Nguyên thấy không đúng, vừa tránh Diêu Vọng, vừa cao giọng ngăn cản Khang Minh: "Không phải đánh nhau! Chơi thôi! Thực sự là chơi thôi!!!"
Diêu Vọng cũng vội vàng thả tay buông cậu ra, giơ hai tay lên, vô cùng vô tội mà nhìn Khang Minh.
Khang Minh chạy được một nửa thấy đúng là không phải đánh nhau, hô câu "Lớp trưởng có việc cứ gọi!" Vừa quay ngoắt lại, chạy về chơi bóng tiếp.
Khúc Liệu Nguyên và Diêu Vọng ngồi trên cỏ, hai mặt nhìn nhau hồi lâu, đều nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.