Edit: Bàn
So với "chồng," "vợ," cách gọi này có tính thông tục hơn. Lấy cảm hứng từ Văn Thông và Tinh Tinh, Tống Dã thấy cách xưng hô này hợp với sở thích của mình hơn.
Chờ xe bus lái đi, Khúc Liệu Nguyên lập tức nhảy dựng lên, giận dữ đấm Tống Dã mấy cái, nói: "Kêu vớ vẩn gì đấy? Còn kêu to như thế!"
Tống Dã vừa trốn đằng sau biển quảng cáo lớn của bến xe bus, vừa kêu thảm thiết một cách khoa trương: "Tìm người đến phân xử thử đi, tớ vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, làm hết việc nội trợ, sao vẫn bị bạo lực gia đình?"
Bến xe bus không có ai, bên trong đường dành cho xe đạp có người đi xe điện qua, thấy hai nam sinh cao ráo đẹp trai đang đùa giỡn nhau, không khỏi nhìn mấy lần.
Khúc Liệu Nguyên bị nhìn thấy sợ, không dám hành động nữa. Giữa hai tấm bảng quảng cáo ở bến xe bus có một lối đi nhỏ nửa mét, cậu đứng ngoài đường cho xe đạp, nói với Tống Dã đằng sau biển quảng cáo: "Cậu nói nhỏ chút được không?"
"Không được, trừ khi," Tống Dã đứng giữa biển quảng cáo, hai tay một trái một phải chống hai bên khung, nghiêng nghiêng người ra ngoài, nói lời mang ý xấu: "Em gọi anh một tiếng thật hay."
Khúc Liệu Nguyên nhanh trí, nói: "Hay kiểu gì? Con dâu nuôi từ bé của tớ?"
Tống Dã: "..."
"Cho cậu tự đắc, hôm nay cậu tự đắc cả ngày rồi." Khúc Liệu Nguyên thành công hoà một ván, mình cũng bắt đầu vênh váo.
Tống Dã hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-nha-to-lam-bai-tap-di/3477631/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.