Mang ý nghĩ như vậy, sau khi xong việc, Tống Dã hỏi Khúc Liệu Nguyên, hơi có ý ve vãn, cũng có suy nghĩ dò xét: "Khúc Nhi, giờ cậu đã thế này rồi, sau này còn thích con gái không?"
Khúc Liệu Nguyên nằm đó, để cằm lên gối, hai tay cầm điện thoại gõ chữ: "Không, cũng không thích con trai, chỉ thích cậu."
"Giả thôi, để dụ cậu vui đấy!" Khúc Liệu Nguyên cười ha ha nói, "Cậu là đồ lòng dạ hẹp hòi."
Tống Dã vừa đi tắm, bây giờ đang ngồi ở bên kia giường, nhấc chân đá nhẹ một cái lên chân Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên phối hợp kêu thảm "ôi trời" một tiếng.
"Cậu đang nói chuyện QQ với ai thế? Bảo cậu đừng add người lạ rồi mà?" Tống Dã nói, "Anh lòng dạ hẹp hòi rồi, không vui nữa."
Khúc Liệu Nguyên quay đầu nhìn mặt hắn, chắc chắn là hắn đang nói đùa, mới nói: "Tớ an ủi Văn Thông mấy câu, lúc nãy Tinh Tinh nói trên QQ với tớ, Văn Thông vì chuyện thần tượng của nó bỏ thi đấu mà cãi nhau trên mạng với người ta cả một ngày, còn bị tức đến khóc mấy lần."
Tống Dã: "..."
Cái chuyện cãi nhau với người lạ trên mạng này vừa ấu trĩ vừa hoang đường, nếu đổi lại là hắn, tuyệt đối sẽ không an ủi Văn Thông, nhịn được không châm chọc vài câu đã coi như là hắn tốt bụng rồi. Thế nên đã nhiều năm như vậy nhưng hắn và Văn Thông vẫn không chơi cùng nhau được.
Hắn thấy Khúc Liệu Nguyên chăm chú nói chuyện với Văn Thông thì cũng lấy netbook ra, xem chút tin tức kinh tế tài chính.
Sau đầu năm, thị trường chứng khoán bước vào mùa đông giá rét, rất nhiều nhà đầu tư không rút lui kịp thời, bị mắc kẹt, gánh chịu tổn thất nặng nề. Người nhẹ thì phí công sức mấy năm, người nặng thì táng gia bại sản.
Thứ thấy được trong tin tức chỉ là lời thuật lại bằng văn bản lạnh như băng, nhưng xung quanh lại có rất nhiều ví dụ sống động.
Khi thị trường chứng khoán tăng giá vào hai mùa hè thu năm ngoái, Gia Chúc Viện có rất nhiều nhà mua cổ phiếu hoặc ít hoặc nhiều. Ba của anh Tiểu Dương tầng 1 cũng như Khúc Đại Giang, đã chủ động xin nghỉ việc sau khi xưởng thay đổi cơ cấu, theo thời gian công tác và chức danh thì nhận được tiền bồi thường mấy chục nghìn tệ. Năm ngoái, ba con Tiểu Dương cùng đầu cơ chứng khoán, lúc đầu cũng cẩn thận chỉ mua một lượng nhỏ, sau đó thấy kiếm được nên không phanh lại. Đến lúc bị mắc kẹt, mấy chục nghìn tệ trôi hết theo nước, bốn đời nhà anh ta sống cùng nhau, áp lực cuộc sống vốn đã lớn, lúc này càng thêm hoạ vô đơn chí.
Nhiều nhà trong Gia Chúc Viện cũng có hoàn cảnh tương tự. Sau khi xưởng 407 sụp đổ, nhiều công nhân viên chức làm việc ở xưởng nhiều năm, chỉ có kỹ năng sản xuất tương ứng với vị trí của mình. Kỹ năng sản xuất tách khỏi nhà máy hoá chất, ra ngoài xã hội thì hoàn toàn không có tác dụng gì. Hơn nữa tâm lý của người lao động của doanh nghiệp nhà nước rất khó thay đổi, rất nhiều người vừa thất nghiệp liền mất đi mục tiêu cuộc sống, một số người lại bị sập bẫy vì thị trường chứng khoán sụp đổ thêm một lần nữa. Rất nhiều lao động trung niên trên có già dưới có trẻ đã rơi vào tình cảnh thê lương không thể tiếp tục trang trải cuộc sống.
- - Số phận vốn có của Khúc Đại Giang rất có thể cũng là như vậy.
"Cậu đang xem gì đấy?" Khúc Liệu Nguyên và Văn Thông đã nói chuyện xong.
Tống Dã nói: "Xem tin tức. Hai cậu nói chuyện gì thế? Dỗ nó mà còn dỗ cả buổi."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Có dỗ nó đâu, nó nghĩ thông suốt rồi. Nó bảo bọn mình mấy ngày nữa qua nhà nó chơi, tớ đồng ý với nó rồi, cậu muốn đi không?"
Tống Dã suy nghĩ một chút, nói: "Đi cũng được, vừa lúc chơi ở nhà nó một hồi, rồi qua tiệm giúp dì Cao làm chút việc."
"Nó nói anh Kiện xuất ngũ về nhà rồi! Phải gọi anh Kiện chơi cùng bọn mình chứ." Khúc Liệu Nguyên nói.
Tống Dã dừng lại, nói: "Thường Kiện?"
Trước khi thành niên, hắn ghét nhất hai người bạn của Khúc Liệu Nguyên, một người là Văn Thông, người kia chính là vị Thường Kiện này.
"Đúng!" Khúc Liệu Nguyên bỗng trở nên rất vui vẻ, bò dậy quỳ ngồi ở trên giường, mặt mày hớn hở nói, "Đã mấy năm không gặp anh Kiện rồi, lần trước gặp ảnh là bọn mình vẫn học cấp 2, cậu nhớ không? Là tết Âm lịch năm bọn mình học lớp 9 ấy, ảnh từ đơn vị về ăn Tết, mặc quân phục, rất nhiều người trong khu chúng ta chụp ảnh chung với ảnh. Tớ còn gọi cậu nữa, cậu nói cậu chưa rửa mặt, không muốn đi, tớ nói cậu lắm chuyện, cậu lại còn khó chịu với tớ, cuối cùng cậu vẫn không đi."
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy chuyện nhỏ này không đáng kể, Tống Dã chưa chắc đã nhớ, nói: "Cậu không nhớ cũng bình thường, Tết năm đó cậu xấu tính chết đi được, động tí là dữ với tớ. Còn cả buổi tối Tết Nguyên tiêu ngày 15, tớ bảo cậu đi cùng bọn tớ vào thành phố xem đèn lồng, cậu cứ nói cậu phải ở nhà xem Xuân Vãn, còn nói không muốn chơi với tớ, nói tớ nhàm chán nhất, hôm đó tớ suýt nữa tức chết... Thôi, chắc chắn cậu cũng không nhớ. Quái lạ, hồi nhỏ sao cậu đáng ghét thế? Khác hẳn bây giờ."
Mặt Tống Dã sắp vặn vẹo rồi, nói: "Hồi nhỏ cậu mới đáng ghét chứ?"
"Tớ đáng ghét tớ đáng ghét, tớ đáng ghét nhất, được chưa nào?" Khúc Liệu Nguyên còn lâu mới muốn cãi nhau với hắn vì chuyện xưa xửa xừa xưa này, lại nói, "Cậu nói xem bây giờ anh Kiện sẽ trông thế nào? Xuất ngũ rồi thì chắc không được mặc quân phục nữa nhỉ?"
Tống Dã lé mắt nhìn cậu, nói: "Khúc Liệu Nguyên, anh hỏi em một chuyện."
Gọi tên đầy đủ rồi, tám phần mười không phải chuyện tốt, Khúc Liệu Nguyên cảnh giác nói: "Muốn hỏi gì?"
Tống Dã nói: "Sau khi Thường Kiện đi lính, cậu mới gào thét muốn đi lính, có phải cậu rất thích anh ta không?"
"..." Khúc Liệu Nguyên lộ ra sự kinh ngạc khó tin, "Hả???"
"Hay là cậu cực kỳ tôn sùng anh ta?" Tống Dã đổi cách nói khác, nói, "Thời gian đó cậu suốt ngày anh Kiện ngắn anh Kiện dài, mãi không dứt, cậu muốn chép bài tập của tớ, tớ bảo cậu nghiêm túc tự làm, cậu còn trở mặt, nói tớ không tốt bằng anh Kiện? Anh Kiện của cậu thì giỏi rồi, làm bài tập hộ cậu bao nhiêu lần, đáng tiếc là phương trình bậc hai cũng giải sai, không hiểu sao có ý tốt làm bài hộ cậu như thế nữa."
Khúc Liệu Nguyên: "... Cậu?"
"Tớ cái gì?" Tống Dã cây ngay không sợ chết đứng nói, "Anh là đồ lòng dạ hẹp hòi có một không hai đấy, thích ghen còn ghi thù, được chưa?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không phải... không phải cậu nói, cậu không trưởng thành sớm như vậy, cấp 2 vẫn chưa thích tớ mà? Thế cậu ghen cái gì?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên ngỡ ngàng nhìn hắn, hỏi: "Thế nên Tết năm đó, cậu cứ nổi cáu với tớ là vì tớ chơi cùng anh Kiện, cậu ghen sao? À... Sau đó cậu còn luôn nói xấu ảnh."
Tống Dã đóng netbook lại, đặt lên cái bàn bên cạnh, không trả lời, càng giống đã ngầm chấp nhận.
"Cậu cũng?" Khúc Liệu Nguyên không thể tưởng tượng nổi, nói, "Cũng yêu sớm quá rồi đó? Khi đó cậu còn không cao bằng tớ, sao đã học đi thích người ta rồi?"
Tống Dã cả giận nói: "Nói linh tinh, tớ không cao bằng cậu bao giờ, lúc nào tớ cũng cao hơn cậu."
Hồi ấy hai người bọn họ cao gần bằng nhau, Khúc Liệu Nguyên lớn sớm hơn, năm đó Tống Dã khá nho nhã yếu đuối, nên quả thực trông Khúc Liệu Nguyên cao hơn.
Tranh cãi về chiều cao chẳng có gì hay, anh hùng không bàn về sự anh dũng lúc sung sức, Khúc Liệu Nguyên đã trở nên "lùn" lập tức từ bỏ lý lẽ này, nói: "Lúc đó cậu đã thích tớ rồi à?"
Tống Dã trông cực kỳ sầu não, nói: "Ừ... Tớ cũng không biết."
"Cái gì mà cậu cũng không biết?" Khúc Liệu Nguyên không hiểu, nói, "Cậu có thích tớ hay không, chính cậu không biết à? Không thích thì cậu ghen cái gì?"
Tống Dã nói: "Tớ làm sao biết có phải là thích hay không? Từ khi học mẫu giáo tớ cũng không thích cậu chơi với người khác, chẳng lẽ tớ hồi mẫu giáo đã thích cậu rồi chắc? Thích cậu cái gì? Mặc tã cũng đái ướt giày được, trên mặt suốt ngày treo hai dòng nước mũi."
"..." Khúc Liệu Nguyên nghĩ một chút thấy cũng đúng, Tống Dã từ nhỏ đã bụng dạ hẹp hòi như vậy, hỏi, "Thế cậu biết là thích tớ khi nào? Đừng có lại nói dối với tớ."
"Ai nói dối với em?" Tống Dã liếm môi một cái, nói, "Em lại đây, ngủ cùng anh."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không, cậu nói trước đã rồi tớ qua."
Tống Dã nói: "Em lại đây, anh nói nhỏ với em."
"Sao phải nói nhỏ?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu nói to lên."
Tống Dã chỉ vào cửa sổ, nói: "Thế anh mở cửa sổ kêu ra ngoài."
Hắn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, Khúc Liệu Nguyên cảm giác hắn sẽ không làm chuyện vô lý như vậy, nhưng vẫn hơi sợ, nói: "Đừng kêu lung tung, anh cứ ra nói nhỏ với em đi."
Tống Dã nghiêng đầu cười với cậu, hơi vươn người ra ngoài, hai tay chống trên bệ cửa sổ, cao giọng kêu ra sân: "Khúc Liệu Nguyên...!"
Khúc Liệu Nguyên lập tức nhảy dựng lên, vội xông về phía trước cản Tống Dã tiếp tục "làm phiền người dân."
Tống Dã: "... Là... của Tống Dã!" Liền bị Khúc Liệu Nguyên bịt miệng kéo mạnh về, không cho hắn kêu tiếp.
"Điên rồi điên rồi!" Khúc Liệu Nguyên đóng kỹ cửa sổ, rồi kéo chặt rèm, căng thẳng nói, "Cậu đang kêu lung tung gì đấy? Cái gì mà tớ là của cậu? Hàng xóm nghe được rồi tố cáo với ba mẹ tớ, hai ta nhất định phải chết!"
Tống Dã lại nói: "Em không cho anh kêu hết, lần này mới được nửa câu, lỡ bị hàng xóm hiểu lầm thì đều tại em."
"Phần sau chắc chắn không phải lời hay, tớ còn không biết cậu? Là vợ của cậu, là chó con của cậu, còn có gì nữa?" Khúc Liệu Nguyên buồn bực ngồi lại về giường, nói, "Đã hơn 9 giờ, có hàng xóm ngủ rồi đấy, cậu cũng giỏi thật. Hỏi cậu thích tớ lúc nào, cậu lại ở đây nói nhăng nói cuội, không nói thật với tớ, sao cậu lại thế?"
Tống Dã lại đây ngồi cạnh cậu, một tay ôm cậu, nói: "Nhưng anh không biết thật, có khi đúng là từ hồi mẫu giáo đã thích em rồi."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Cậu bớt đi."
"Thích cậu khi nào thì đúng là không biết, nhưng mà," Lúc nãy Tống Dã đã quyết định nói rõ với cậu, tất nhiên có hơi căng thẳng nên mới đùa giỡn nửa buổi, nói, "Người đầu tiên mơ thấy khi mộng tinh, chính là cậu."
Khúc Liệu Nguyên mở to hai mắt, hỏi: "Đó là... khi nào?"
Tống Dã lại gần bên tai cậu, nói nhỏ với cậu, Khúc Liệu Nguyên giật mình.
"Anh là gay bẩm sinh," Tống Dã nói thầm, "Trước giờ không thích con gái."
Khúc Liệu Nguyên vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc lúc nãy, lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: "Bẩm sinh? Tớ không hiểu."
Tống Dã hơi thất vọng, nhưng cũng không ngoài dự đoán của hắn, hắn cố gắng bình tĩnh giải thích với Khúc Liệu Nguyên: "Là ý trên mặt chữ. Không có hứng thú với con gái, không muốn yêu đương hay kết hôn với con gái, không thể nào đó đó với con gái."
Khúc Liệu Nguyên ngẩn ra hồi lâu, nói: "Nói cách khác, nếu sau này chúng ta chia tay, rồi cậu yêu đương với người khác thì cũng phải tìm con trai à?"
"!!!" Tống Dã bị sốc bởi giả thiết này của cậu, không khỏi thấp thỏm đoán xem cậu có ý gì, hỏi, "Thế cậu vẫn định tìm con gái?"
"Tớ không tìm đâu," Khúc Liệu Nguyên lại nói, "Tớ chỉ yêu đương với cậu, không tìm người khác."
Tống Dã không hiểu nói: "Vậy sao cậu lại nói bọn mình sẽ chia tay gì đó?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Người sẽ chết mà, tớ chắc chắn sẽ chết trước cậu."
"Cái gì..." Tống Dã thấy thật vô lý, kỳ quái nói, "Tại sao chắc chắn tớ sẽ chết sau?"
Khúc Liệu Nguyên có lý có cứ với việc này, nói một cách rất tôn sùng: "Vì cậu sẽ học Tự động hoá, sau này cậu có thể làm một kỹ sư, một nhà khoa học xuất sắc! Đãi ngộ của đất nước với những người tài giỏi như vậy đều rất tốt, sẽ đảm bảo cậu khoẻ mạnh, để cậu sống thật lâu. Những nhà khoa học nổi tiếng trên thời sự lúc qua đời đều hơn 90, còn có người hơn 100, cậu cũng có thể sống hơn 100 tuổi."
"V... cl." Tống Dã quả thực muốn tan vỡ, đẩy Khúc Liệu Nguyên rồi phạt nặng cậu, cù lét cậu một cách tàn nhẫn, tức giận nói, "Mẹ nó ai thảo luận chuyện kế hoạch nhân tài quốc gia với cậu? Rốt cuộc anh đang nói gì với em? Đang nói chuyện tình yêu!"
Hơn nửa tiếng trước mới đó đó, Khúc Liệu Nguyên yếu đến mức không có sức phản kháng, sắp cười đến điên rồi, liên tục xin tha.
Tống Dã thấy mắt cậu cũng hơi đỏ rồi mới thả cậu ra, nhưng không để cậu ngồi dậy, tra hỏi: "Nói, có phải cậu rất tôn sùng Thường Kiện không? Đã từng thích anh ta chưa? Nói thật với anh."
Khúc Liệu Nguyên đỏ hồng cả mặt và hai mắt, hít thở vẫn chưa bình ổn lại, nói: "Cậu đừng nói lung tung, ảnh hơn bọn mình 5 6 tuổi, lúc ảnh đi tớ vẫn chưa thành gay, thích gì mà thích, cậu đừng nói mò nữa."
"Tớ cũng yêu cậu." Khúc Liệu Nguyên nói, "Cậu đừng cái gì cũng ghen được không? Tớ là tôn sùng quân nhân, chứ không phải tôn sùng riêng một người nào đó, lúc anh Kiện chưa đi lính, ấn tượng của tớ với ảnh cũng không tốt."
Tống Dã bắt đầu ghen không lí do, nói: "Đi lính cũng lấy được cảm tình đúng không? Em nói làm anh cũng muốn đi lính rồi."
Khúc Liệu Nguyên còn lâu mới tin lời hắn nói lung tung, mình thi trường quân đội cũng không được, hắn còn đi lính? Tỏ vẻ hết lòng nói: "Cậu đã là tốt nhất trong lòng tớ rồi, còn muốn tốt như vậy nữa? Đừng có không biết đủ."
Tống Dã hết giận, cúi người ôm cậu, ngực hai người kề sát nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
"Em nghe anh," Tống Dã nói, "Không gì có thể khiến chúng ta xa nhau, cái chết cũng không thể."
Trong lòng Khúc Liệu Nguyên vẫn có suy nghĩ khác. Mấy chục năm nữa chờ khi cậu chết trước rồi, cậu vẫn hi vọng Tống Dã không phải sống tiếp một cách cô độc, lại yêu một người nào đó khác, nếu không một mình lẻ loi sống đến hơn 100 tuổi cũng không hay ho gì. Có điều chuyện sau này có thể để sau này hẵng nói, bây giờ vẫn đừng nên phá hỏng tâm trạng, đang lãng mạn thế này, còn lãng mạn hơn cả lúc vừa đó đó.
Cái chết cũng không thể khiến chúng ta xa nhau... Sao Tống Dã có thể nói như vậy.
Còn Tống Dã lúc này nhớ lại mấy câu về "xa nhau" và "sống chết" của Khúc Liệu Nguyên lúc nãy, mới bị cảm động một cách muộn màng.
"Cậu chỉ yêu đương với tớ, ý câu này là sao?" Hắn hỏi như để xác nhận, "Cậu đã không còn thích con gái nữa rồi à?"
Khúc Liệu Nguyên bị cắt ngang romantic, buồn bực nói: "Sao lại nữa rồi? Tớ thực sự là xin cậu đó, đừng đánh giá tớ cao quá được không? Tớ lấy đâu ra nhiều cái thích như vậy? Thích cậu còn chưa được, lại phải đi thích thêm một người nữa? Cậu muốn mệt chết tớ à?"
Tống Dã liền cười, nói: "Ngoài việc học, những việc khác em cứ lười tiếp như thế là tốt rồi, anh thích, tuyệt đối đừng sửa."
"Sao cậu học theo lão Thôi chỉ cây dâu mắng cây hoè rồi?" Khúc Liệu Nguyên hiểu sai ý, nói, "Đừng quanh co lòng vòng nói tớ lười, chỉ biết soi mói tớ. Còn không cho tớ thêm bạn online lạ, cậu ngày ngày ở trên mạng chơi với ai? Có phải lên mạng làm quen gay không? Tớ đã bảo cậu cứ thần thần bí bí ôm netbook xem trộm cái gì..."
Tống Dã không cho cậu nói tiếp, hôn lấy cậu.
Vài ngày sau, hai người bọn họ cùng đến căn nhà trong thành phố của Văn Thông. Ba mẹ Văn Thông là một cặp ba mẹ rất thú vị, biết Văn Thông mời bạn học đến nhà chơi, đã đưa tiền tiêu vặt đầy đủ cho Văn Thông, còn mua đồ ăn vặt và hoa quả mời khách. Hai vợ chồng sáng sớm đã ra ngoài tự đi chơi, để lại không gian trong nhà cho con trai và bạn bè của con trai.
Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã được nghỉ vẫn dậy sớm hàng ngày, chạy bộ buổi sáng học thuộc từ đơn học thuộc thơ cổ, ăn sáng xong thì ngồi xe bus đến khu nội thành. Lúc đến nhà Văn Thông, ba mẹ Văn Thông vẫn chưa ra ngoài, hai bên biết lẫn nhau, gặp mặt rồi, ba Văn Thông còn hỏi thăm thành tích của hai người. Biết người ta đều đang học lớp thực nghiệm của Nhất Trung, hơn nữa đều là top 10 khối, người so với người làm người ta tức chết, nhân cơ hội dạy dỗ con trai "không học vấn không nghề nghiệp" một trận, bị mẹ Văn Thông giục đi.
"Mẹ tao gặp Tinh Tinh nhiều lần rồi," Ba vừa đi, Văn Thông lộ ra vẻ vênh váo, đắc ý khoe với Khúc Liệu Nguyên, "Bả rất hài lòng với nàng dâu này, còn khen tao mắt nhìn tốt."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã hỏi: "Thế chú Văn thì sao?"
Sự khoe khoang của Văn Thông sụp đổ trong nháy mắt, nói: "Ổng là lão bảo thủ, ổng không được đâu, qua mấy năm hẵng nói với ổng, mẹ tôi cũng chưa nói cho ổng biết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]