Nhưng lúc này trong phòng học, ngoại trừ Khúc Liệu Nguyên trong lòng âm thầm hốt hoảng, bọn học sinh chẳng biết gì về chuyện gì vừa xảy ra cả.
Hiệu trưởng bỗng nhiên tới, gọi cô Trương ra ngoài.
Không có cô giáo trông coi, cả lớp học nổ tung. Tất cả mọi người thảo luận về tiếng còi xe cảnh sát lúc nãy, có bạn học cho rằng "cháy rồi, hình như là xe cứu hoả," bị Văn Thông cười nhạo "Có biết nghĩ giống bình thường không? Sao không nói là xe cứu thương đi?"
Khúc Liệu Nguyên, ngày thường thích nhất là tham gia vào cái hoạt động tám nhảm này, lại im lặng khác thường. Cậu vẫn đang cẩn thận quan sát Tống Dã.
Tống Dã đang cúi đầu làm đề, có thể là toán, cũng có thể là vật lý, trên bàn còn có tờ giấy nháp.
Cô Trương đẩy cửa tiến vào, trong lớp lập tức yên lặng, vẻ mặt cô nghiêm trọng, nói: "Tống Dã, em ra ngoài một chút."
Tống Dã đặt bút xuống, đứng dậy đi ra.
Mãi đến lúc tan học, hắn vẫn chưa trở về.
Văn Thông vẫn cùng Khúc Liệu Nguyên nhiều chuyện: "Chủ nhiệm lớp gọi nó ra làm gì? Định thiên vị nó à? Điểm nó như thế thì cần gì?"
Khúc Liệu Nguyên thất thần dọn bài vở, nói: "Chắc nó vẫn ở văn phòng, để tao kiểm tra."
Văn Thông nói: "Đi làm gì, mày bị chủ nhiệm lớp bắt được lại ăn chửi. Qua nhà tao xem tao chơi game đi? Tài khoản World of Warcraft của tao level 32 rồi!"
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm mày chỉ thích thể hiện, giỏi thì đưa đây người ta chơi, cho người ta xem làm mẹ gì?
Văn Thông không còn hứng thú, nói: "Không đi thì thôi." Dù sao thì hắn cũng đội sổ hết thuốc chữa, trong nhà cũng không có ai quản điểm số, nên không thèm giả vờ đeo cặp về nhà nữa, tay không đi về luôn.
Khúc Liệu Nguyên đi đến bàn Tống Dã. Đề vật lý trên bàn vẫn trải ra, đã làm được một nửa. Cậu lấy cặp Tống Dã trong ngăn bàn ra, bỏ tờ đề này cùng bài tập mới phát vào trong, cầm theo cặp sách của hai người đi qua văn phòng giáo viên, nhưng văn phòng đã khoá cửa rồi. Cậu nhìn xuống dưới tầng, cô Trương đang đứng ở cổng trường trông học sinh tan học.
Cậu chạy xuống dưới hỏi: "Cô, Tống Dã đâu?"
Cô Trương nhìn cậu, không trả lời, kéo vai cậu đẩy ra cổng trường, nói: "Đừng hỏi, nhanh về nhà đi."
Khúc Liệu Nguyên buồn bực quay đầu nhìn cô giáo, cô giáo liếc mắt nhìn cậu. Cậu đột nhiên hiểu cái gì, nhấc chân chạy, cô Trương quát: "Chậm thôi! Qua đường nhìn xe!"
Cậu chạy một mạch về nhà. Có một bầu không khí kì lạ trong Gia Chúc Viện, phảng phất lặng ngắt như tờ, lại phảng phất như mọi gia đình ở đây đều đang lặng lẽ bàn luận gì đó.
Cửa chống trộm nhà Tống Dã rộng mở, bên trong có tiếng nói chuyện, nghe âm thanh thì không chỉ có một người. Trên mấy viên gạch lát nền trắng có rất nhiều dấu chân lộn xộn bẩn thỉu.
Khúc Liệu Nguyên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, do dự vài giây, cậu vác cặp sách của Tống Dã lên vai, vừa đi vào vừa cao giọng nói: "Tống Dã! Cậu về chưa! Cậu..."
Mười mấy người hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng khách Tống gia, tất cả đều là người lớn.
Có hai người Khúc Liệu Nguyên gặp rồi biết qua, là đồng nghiệp phòng bảo vệ của Khúc Đại Giang, một người là trưởng phòng, một là trợ lý. Còn có mấy người mặc đồng phục lao động xưởng 407, khá quen nhưng Khúc Liệu Nguyên không biết là ai. Hai người lạ chưa từng thấy qua, mặc vest xanh đen, trên ngực có quốc huy màu đỏ.
Khúc Liệu Nguyên đang nghĩ quốc huy kia ý nghĩa là gì, hoàn toàn ngây đơ.
"Khúc Liệu Nguyên."
Đến khi Tống Dã gọi cậu, cậu mới lướt qua thân ảnh những người này, nhìn thấy Tống Dã đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong cùng.
Đến tận rất nhiều rất nhiều năm sau, cậu vẫn nhớ ngày hôm ấy, đó là ngày mà cậu đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên được. Từ trước đó cho đến sau này, cậu chưa từng thấy Tống Dã như vậy.
Luôn sạch sẽ chỉnh tề, có chút kiêu ngạo, có phần cao quý, và vô cùng xinh đẹp, Tống Dã, người luôn được bắt gặp từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông, lại bị bao người che khuất trong góc phòng. Bả vai rụt, hai mắt sưng đỏ, quẫn bách, áy náy, hổ thẹn và những cảm xúc phức tạp khác lẫn lộn trên khuôn mặt, thanh âm gọi tên Khúc Liệu Nguyên lộ rõ sự run rẩy.
Mà trong ánh mắt nhìn về phía Khúc Liệu Nguyên, lại có một tia sáng bừng lên từ sự tuyệt vọng.
Khúc Liệu Nguyên không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra, cậu vượt qua những người lớn kia, sải bước đi vào, trong lúc đi còn va vào người khác mấy lần.
Những người lớn khó hiểu nhìn đứa trẻ xông vào, nhất thời không phản ứng.
Khúc Liệu Nguyên bước tới chỗ Tống Dã, Tống Dã ngẩng đầu nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau chốc lát, Tống Dã nhận ra đây là chuyện của hắn và gia đình, không liên quan gì đến Khúc Liệu Nguyên, nỗ lực trấn định nói: "Cậu trước..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Qua nhà tớ làm bài tập đi."
Tống Dã: "..."
Hắn dường như bị sốc nặng, nhìn Khúc Liệu Nguyên lớn lên cùng mình không chớp mắt.
Những người lớn bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau.
Trưởng phòng bảo vệ lên tiếng nói: "Để Tiểu Tống đi đi, nó mới 10 tuổi, biết cái gì?"
Một trong những công nhân Khúc Liệu Nguyên không quen biết lại nói: "Nếu như chạy thì làm sao bây giờ?"
Trưởng phòng bảo vệ sầm mặt, chỉ vào Khúc Liệu Nguyên nói: "Nhóc này là con trai Khúc Đại Giang, ở nhà đối diện. Nếu cô không yên tâm, thì để tôi nói ở đây thế này. Tiểu Tống mà không thấy đâu thì toàn bộ phòng bảo vệ chịu trách nhiệm, giao cho mấy người xử lý, muốn giết muốn xẻo tuỳ mấy người, được chưa?"
Công nhân kia không nói nữa.
Trưởng phòng nháy mắt ra dấu với Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên hiểu ý, tự tay kéo Tống Dã đứng lên. Ý định ban đầu là kéo cánh tay Tống Dã, Tống Dã lại cầm tay cậu, cậu liền nắm tay Tống Dã đi ra ngoài.
Lực tay Tống Dã rất lớn, ra khỏi cửa đến Khúc gia chỉ ngắn ngủn mười mấy bước, Khúc Liệu Nguyên lại có cảm giác xương cốt bị hắn nắm nát cả.
Khúc gia không có ai, Khúc Liệu Nguyên khi mở cửa nghĩ lại mà sợ, tay run không cắm nổi chìa khoá, cuối cùng vẫn là Tống Dã mở cửa.
Hai người sau khi vào cửa, Khúc Liệu Nguyên vội vàng đóng cửa, khoá lại, bảo đảm an toàn.
Tống Dã ở bên cạnh nhìn động tác của cậu.
Cậu cảm thấy mình có vẻ hơi kinh sợ, muốn cười với Tống Dã nói gì đó, khoé miệng mới nhếch một cái, Tống Dã đã một bước tiến lên, ôm chặt lấy cậu.
Khúc Liệu Nguyên lại càng hoảng sợ, nói: "Tiểu Dã?"
Hiện giờ hai người cao xấp xỉ nhau, Tống Dã không lên tiếng, chôn mặt vào vai Khúc Liệu Nguyên.
Đầu hạ rồi, Khúc Liệu Nguyên chỉ mặc một cái áo phông đồng phục, ngay sau đó cảm thấy Tống Dã đang khóc, nước mắt chảy dữ dội, thân thể dán chặt cạnh cậu cũng vì khóc mà run run.
Cậu cũng không biết rõ đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng đã sớm khó chịu, mắt có chút sưng lên, giơ tay lên ôm Tống Dã, nhẹ nhàng vỗ lưng người kia.
Khi Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt tan tầm trở về, Khúc Liệu Nguyên mới biết ba Tống Dã có chuyện không ổn.
Ngay sau Tết âm lịch năm nay, công nhân xưởng liên tục không được nhận lương đã viết đơn trình báo lên cấp trên, viện kiểm sát đã điều tra mấy tháng nay. Quả thực là Tống Chí Quốc đem bán nguyên vật liệu trong xưởng, thâm hụt công quỹ, sắp tới sẽ xử lý vụ án này.
Tối hôm qua, công nhân say rượu kia ầm ĩ trước Gia Chúc Viện rằng lưới bạch kim trong xưởng bị Tống Chí Quốc trộm bán, mấy công nhân không tham gia viết đơn nghe thấy, quần chúng xúc động phẫn nộ, hôm nay liền tổ chức một nhóm người đến xưởng làm loạn. Tống Chí Quốc bị công nhân đánh cho vỡ đầu chảy máu, phòng bảo vệ dù sao cũng ít người, vừa thấy đã biết không trấn áp được, không thể làm gì khác ngoài báo cảnh sát. Viện kiểm sát nghe tin, sợ vụ án càng ngày càng rắc rối, liền phát lệnh bắt giữ. Cảnh sát đến, không chỉ tạm giữ người cầm đầu vụ ẩu đả, mà còn mang Tống Chí Quốc đi.
"Tống Dã sao rồi?" Khúc Đại Giang nhỏ giọng hỏi con trai.
"Ở trong phòng con làm đề vật lý." Khúc Liệu Nguyên nói.
Khúc Đại Giang: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Liệu Tống Dã có bị bắt đi không?"
Cao Tú Nguyệt nói: "Không đâu, chuyện ba nó không liên quan gì đến nó hết."
Khúc Liệu Nguyên: "Khi nào chú Tống mới về được?"
Cao Tú Nguyệt không nói, nhìn Khúc Đại Giang, Khúc Đại Giang thở dài.
Khúc Liệu Nguyên hiểu, khổ sở nói: "Tiểu Dã phải làm sao bây giờ?"
Khúc Đại Giang nói: "Nó còn có mẹ mà."
"Đấy không phải mẹ nó!" Khúc Liệu Nguyên nói, "Bả căn bản có để ý Tiểu Dã đâu. Khi chú Tống không có việc gì đã coi Tiểu Dã như không khí rồi, giờ bả sẽ quản Tiểu Dã chắc? Tiểu Dã cũng chẳng muốn ở với bả."
Cao Tú Nguyệt cùng Khúc Đại Giang liếc nhìn nhau, đều trầm mặc.
Ông bà Tống Dã là cựu nhân viên của xưởng 407, chỉ có một đứa con trai duy nhất là Tống Chí Quốc. Trước khi Tống Dã sinh ra, hai ông bà đã biến mất.
Mẹ ruột đã qua đời của Tống Dã, gia đình ở nông thôn tỉnh bên cạnh, ông ngoại đã mất, còn một bà ngoại đã rất lớn tuổi, sinh hoạt không thể tự lo, ăn còn cần người đút. Khúc Liệu Nguyên đã gặp cậu Tống Dã, mùa đông năm ngoái đến tìm Tống Chí Quốc vay tiền. Cậu nghe Tống Dã nói, điều kiện trong nhà cậu hắn rất kém, mấy người con đã bỏ học từ lâu để đi làm việc phía Nam.
Trên đời này, không còn người thân nào trông nom Tống Dã được nữa.
Đã tối muộn, Khúc Liệu Nguyên tiễn Tống Dã về cửa nhà Tống gia đối diện.
Gia Chúc Viện của xưởng là nhà tập thể, không có quyền tài sản, không thuộc quyền sở hữu cá nhân, khi chia nhà dựa vào các yếu tố bao quát như chức danh, chức vị và người nhà. Tống Chí Quốc trong những năm đầu là kĩ sư, sau này là lãnh đạo xưởng, ngôi nhà này so với cả Gia Chúc Viện là rất tốt, hơn nữa Tống Chí Quốc còn mua thêm đồ đạc và vật dụng cao cấp, lúc trước Khúc Liệu Nguyên còn có chút hâm mộ, giờ chỉ cảm thấy khó chịu.
Cậu và Tống Dã đều hiểu, nơi này sau này có thể không còn là Tống gia nữa.
Sau lần khóc vào buổi chiều đó, Tống Dã chưa từng nói một lời. Khúc Liệu Nguyên biết hắn đang khó chịu, cũng không dám trêu chọc hắn nên im lặng ngồi bên cạnh, nhìn hắn thay đồ ngủ, giặt sạch tất phơi trên ban công, tìm sách ngày mai đi học cần dùng bỏ vào cặp, rồi đi rửa mặt, đánh răng.
"Cậu về đi." Tống Dã rốt cuộc mở miệng nói.
"Tớ muốn ngủ chung với cậu, tớ nói ba mẹ rồi." Khúc Liệu Nguyên không dám đi.
Tống Dã nhìn cậu, nói: "Được rồi."
Khúc Liệu Nguyên rửa mặt đánh răng xong, nhớ lại trước đây ngủ cùng Tống Dã, bị Tống Dã ghét chân thối, khi đó còn có thể nói đùa, thậm chí vươn chân ra cho Tống Dã ngửi, ngày hôm nay... Cậu nói: "Tớ về nhà rửa chân cái rồi quay lại."
Cậu phải về nhà rửa chân.
Tống Dã lại nói: "Tiểu Khúc đừng đi."
Khúc Liệu Nguyên lại vội vàng quay về. Tống Dã nói: "Ngủ đi, hôm nay tớ mệt quá."
Giường Tống Dã rất lớn, hai người ngủ cạnh nhau cũng không đụng đối phương.
Tắt đèn, trong không gian tĩnh lặng, Khúc Liệu Nguyên chưa buồn ngủ, nhưng không dám di chuyển hay phát ra tiếng động nào.
Khoảnh khắc Tống Dã khóc vào buổi chiều khiến cậu sợ hãi, Tống Dã trong mắt cậu lúc này là đứa trẻ bé bỏng cần được che chở.
Không biết qua bao lâu, cậu bắt đầu hơi buồn ngủ, nghe thấy Tống Dã gọi một tiếng: "Tiểu Khúc."
Cậu giật mình tỉnh dậy, nói tiếp: "Đây!"
Tống Dã không phản ứng.
Khúc Liệu Nguyên nghi ngờ mình đang nằm mơ, quay đầu nhìn hồi lâu, nhưng đột nhiên cảm giác có gì không đúng, duỗi tay đụng vào mặt Tống Dã.
Là ẩm ướt.
"Tiểu Khúc."
Lần này, cậu xác định là Tống Dã đang gọi mình thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]