Khương Khả Du sửng sốt nhìn anh.
Lục Thời Miễn đứng trước cửa sổ thủy tinh trong suốt của tòa nhà, bóng dáng cao lớn, sau lưng anh là vạn dặm trời mây, tựa như khoét một vực sâm thăm thẳm ngay trước mặt, không ai có thể lại gần.
Nhưng Đinh Mật ở nơi nào?
Đã mấy năm Khương Khả Du không nghe thấy tin tức của Đinh Mật, cô chưa chết lòng, đâm vào vết thương của anh: “Nhưng Đinh Mật chia tay với anh rồi mà.”
Lục Thời Miễn nói: “Cô ấy sẽ trở lại.”
“Sao anh biết?”
“Cô vẫn nhớ buổi họp lớp tốt nghiệp chứ?” Anh nói, “Nếu thật sự có một ngày cô ấy rời xa tôi, nhất định là vì cô ấy đã lạc đường.”
Khương Khả Du sững sờ nhìn anh, chẳng ngờ lời đáp của Đinh Mật cho câu hỏi ép không cam lòng năm ấy lại trở thành nỗi cố chấp khăng khăng ở lại chốn cũ của người đàn ông này.
Chuyện này, Khương Khả Du chưa từng nhắc đến với ai, nhưng cô tin Lục Thời Miễn thật sự vẫn chưa quên Đinh Mật.
Song càng là như thế Khương Khả Du càng cảm thấy không cam tâm, không buông được.
Người đàn ông này, Đinh Mật dễ dàng có được, lại nhẹ nhàng buông tay.
Dù nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy không cam lòng, không đành buông.
Khương Khả Du đấu tranh một năm, vẫn không cam tâm…
Hiện tại, Đinh Mật như lời anh nói, đã quay trở về.
Cô đặt hộp cơm lên bàn trà trong phòng, nhìn anh, cười ảm đạm: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh không cần từ chối vô tình như thế.”
Lục Thời Miễn liếc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885636/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.