“Hai cậu đứng ở ngoài này làm gì vậy?”
Trương Luân đột nhiên mở cửa, thấy hai người đứng ngoài, nhìn họ lạ lùng.
Đinh Mật nắm tấm danh thiếp trong lòng bàn tay, nhìn Từ Dịch. Cô đè nén sự kinh ngạc nơi đáy lòng, nhìn Trương Luân giải thích: “Không có gì, tớ với Từ Dịch trao đổi số điện thoại thôi.”
Từ Dịch chậm rãi thu ánh mắt đặt trên người cô về, phối hợp: “Đúng vậy.”
Trương Luân đang định ra đón người: “Có tên ngốc không tìm được chỗ, tôi ra ngoài tìm cậu ta, hai cậu mau vào trong đi, sắp gọi món rồi.”
Sơn trang suối nướng nóng rất lớn, chia thành mấy khu vui chơi, không tìm được chỗ cũng bình thường.
Trương Luân đi rồi, còn lại Đinh Mật và Từ Dịch nhìn nhau.
Từ Dịch định giải thích đôi câu, nhưng Đinh Mật trông có vẻ không muốn nói nhiều.
Cuối cùng, tiếng Trương Luân truyền đến…
“Anh Miễn, Từ Khiên, hai người đến rồi!”
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn theo, thấy Lục Thời Miễn và Từ Khiên lần lượt xuất hiện ở góc cua. Lục Thời Miễn mặc quần đen sơ mi trắng, tay khoác áo vest, thân hình cao lớn rắn rỏi, khí chất lạnh lùng xa cách.
Anh thật sự đã trưởng thành rất nhiều, mắt một mí hơi nhếch lên, trông càng sắc bén hơn xưa.
Lục Thời Miễn ngày xưa không lạnh lùng như bây giờ, hồi cấp Ba anh rất thích cười, sau khi ở bên nhau, lúc riêng tư thường thích trêu đùa cô, giở trò lưu manh, buông lời khiếm nhã, không khác những chàng trai trẻ bình thường là bao.
Hai người đi đến trước mặt cô, Đinh Mật vẫn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885624/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.