Cuối tháng 8 năm 2015, Đinh Mật trở về thành phố Giang Châu.
Không có ai đến đón cô, một mình cô đẩy hai vali to ra khỏi sân bay, bắt xe đến khách sạn. Lúc đi qua Nhất Trung, cô gọi tài xế: “Bác lái chậm một chút với ạ.”
Mấy năm qua, thành phố này đã thay đổi rất nhiều, có những khu vực cũ đã bị phá đi xây lại, không còn tìm thấy bóng dáng năm xưa, Đinh Mật trông sao mà xa lạ, chỉ còn duy nhất đoạn đường này là vẫn giữ lại mấy phần bóng dáng ngày ấy.
Đang giờ tan học chiều, những học sinh mặc đồng phục ùa ra khỏi cổng trường. Nhiều năm như thế, đồng phục của trường Nhất Trung Giang Châu cũng đã thay đổi, ngoài vườn trường rợp bóng cây cối, những thiếu niên thiếu nữ phơi phới sức xuân khiến người ta ngưỡng mộ.
Bỗng như nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đạp xe đuổi theo người nọ nhiều năm trước.
Đinh Mật bất giác nhoẻn cười, đôi má lúm như ẩn như hiện.
Bác lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, cười trò chuyện: “Cô bé, ngày xưa học ở Nhất Trung à?”
Đinh Mật cười: “Vâng.”
Bác lái xe cười khà: “Con gái tôi cũng học ở Nhất Trung, bây giờ đang lớp mười hai, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Cháu tốt nghiệp rồi ạ.”
“Ồ, không nhận ra đấy, còn tưởng cháu cùng lắm mới học năm hai cơ, tốt nghiệp lâu chưa?”
“Hai năm rồi ạ.”
“À, mới hai năm, thế cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thôi nhỉ.”
Đinh Mật khựng lại không đáp, chỉ cười trừ. Cô chống khuỷu tay lên khung cửa, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885619/quyen-2-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.