Dịch: Hoài Dương
Đinh Mật đỏ mặt, ngượng ngập buông tay.
Lục Thời Miễn vòng tay ra sau lưng cô, xoa gáy cô, lại cười buông cô ra. Đinh Mật ngẩng đầu: “Cậu không hỏi xem tớ thi thế nào à?”
“Cậu thi thế nào?” Cậu thuận theo.
Đinh Mật hừ một tiếng: “Tớ không nói cậu cũng không hỏi.”
Lục Thời Miễn nhìn cô có vẻ thi tốt, ít nhất không tệ hơn bình thường, cười khẽ, vỗ đầu cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Từ Khiên nhắn tin cho tớ bảo đang đợi ở sân bóng, Đỗ Minh Vy cũng ở đó.”
Từ sau khi điện thoại bị hỏng, Đinh Mật dứt khoát bỏ ở nhà luôn, hai người đang định đi thì lớp trưởng gọi lại: “Đinh Mật.”
Đinh Mật quay đầu nhìn lớp trưởng và lớp phó, cười: “Hai cậu vui như thế, hẳn là thi tốt lắm nhỉ.”
Lớp trưởng cười: “Tớ thấy ổn, cậu ấy cũng vậy, căn cứ theo xếp hạng thi thử lúc trước thì chắc là sẽ không chênh nhau bao nhiêu.” Điểm số xấp xỉ nhau, khả năng chọn vào chung một trường sẽ cao hơn, cũng dễ chọn lọc hơn.
Đinh Mật thật lòng vui thay cho họ: “Tốt quá.”
Lớp phó cười như xuân về: “Tối mai họp lớp, hai cậu nhớ đến đấy, cụ thể tối nay sẽ nhắn trong nhóm lớp.”
Đinh Mật gật đầu đáp được, phải đi họp lớp chứ.
Đinh Mật và Lục Thời Miễn tìm đến sân bóng, Từ Khiên và Tần Dạng đang tranh nhau bảng bóng rổ. Tần Dạng hào hứng vẫy tay: “A Miễn, lại đây chỉnh đốn thằng ranh này.”
Lục Thời Miễn nhếch mép nhảy vọt khỏi bậc thang rồi chạy đến dưới rổ. Cậu bật lên, ung dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885609/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.