Dịch: Hoài Dương
Đinh Mật đi nộp giấy tờ thị thực và đơn xin du học với Đỗ Minh Vy, cô đứng đợi ở ngoài hành lang, ngó vào văn phòng.
Đợi đến lúc sắp vào lớp Đỗ Minh Vy mới ra, khoác tay cô: “Đi thôi.”
Nghĩ đến ngày này sang năm Đỗ Minh Vy đã đang ở nước ngoài, Đinh Mật bỗng hơi buồn: “Minh Vy, sau này mỗi năm mày về mấy lần?”
Đỗ Minh Vy vỗ vai cô, cười híp mắt: “Sao? Tao còn chưa đi mà mày đã bắt đầu không nỡ rồi à.”
“Không nỡ.”
Hai người học cùng lớp suốt từ cấp Hai đến cấp Ba, rất ít khi tách ra, đương nhiên là không nỡ.
Đỗ Minh Vy mím môi, thôi cười: “Mật Mật.”
Đinh Mật quay sang nhìn cô nàng: “Sao vậy? Nghiêm trọng thế.”
Đỗ Minh Vy nghiêm túc hỏi: “Mày với Lục Thời Miễn hiện đã thành một đôi chưa?”
Đinh Mật đỏ mặt, không biết nên đáp thế nào: “Cũng không biết nữa, tao cảm thấy chỉ thiếu điều nói thẳng ra thôi, cậu ấy không nói, tao cũng không nói.”
Thế này cũng rất tốt, Đinh Mật nghĩ.
Đỗ Minh Vy cho cô hay: “Mày biết vừa rồi thầy Lưu bảo gì tao không?”
“Gì thế?”
“Thầy bảo tao giục Lục Thời Miễn mau nộp hồ sơ lên.”
Đinh Mật sững người, hỏi thất thanh: “Hồ sơ gì cơ?”
Đỗ Minh Vy trợn trắng mắt, quay người gõ đầu cô: “Hồ sơ du học ấy! Không phải Lục Thời Miễn chưa từng nói với mày chứ? Cũng phải, sao cậu ta có thể chủ động nói cho mày chuyện này. Nhưng mày đã từng nghĩ chưa, nếu cậu ta ra nước ngoài thật thì mày phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885597/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.