Dịch: Hoài Dương
Sau khi chia sẻ bí mật, tình cảm của hai cô gái càng thêm khăng khít.
Có một ngày, Đỗ Minh Vy đột nhiên nghĩ ra một chuyện, đỏ mặt nói: “Mật Mật, nếu như tao với mày cùng gả vào nhà họ Lục, thì sau này mày sẽ phải gọi tao là chị dâu à…”
Đinh Mật ngơ ngác: “Chị dâu?”
Đỗ Minh Vy gật đầu: “Đúng đó!”
Nếu thật là vậy, không gọi chị dâu thì gì?
Hai cô gái nhìn nhau mấy giây, bỗng cười phá lên y chang hai cô ngốc.
Còn chưa xem tuổi đã nghĩ đến chuyện gả cho người ta rồi, bọn họ mới 17 tuổi thôi đó!
Cũng từ ngày ấy, Đinh Mật bắt đầu mơ mộng đến tương lai của mình và Lục Thời Miễn. Có khi đang học nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngoái đầu nhìn cậu chăm chú, nhìn đến mức Lục Thời Miễn chẳng hiểu ra làm sao, chân gác ghế cô đành lay mạnh, mất kiên nhẫn: “Đinh Mật, muốn cầu xin tớ chuyện gì phải không?”
Đinh Mật cười tít mắt lắc đầu: “Tớ chỉ đang nghĩ xem cậu về già trông như thế nào thôi.”
Lục Thời Miễn nhìn cô cạn lời, không mặn không nhạt vứt lại một câu: “Cậu bệnh à.”
Đinh Mật cắn môi. Đúng là cô bệnh đấy. Dạo gần đây toàn nghĩ đến chuyện lớn rồi phải gả cho cậu thôi, bệnh không hề nhẹ chút nào.
Lục Thời Miễn thờ ơ liếc nhìn tờ đề Toán trên bàn cô, là bài thi thử tháng vừa được trả tiết trước, điểm số trên đó thật sự rất khó coi, thiếu mười điểm nữa là không đạt yêu cầu.
Đinh Mật trông thấy cậu nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-ngot-nam-thang/885587/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.